Tư Trọng Trấn: “Cho dù tư chất cậu ấy có nghịch thiên đến đâu thì cũng chỉ có một mình ở Chí Tôn Kiếm Đường, không có căn cơ. Hơn nữa, nghe nói lúc cậu ấy tranh giành vị trí đứng đầu Kiếm Bảng, người đồng hành là sư trưởng của cậu ấy. Mấy người đó có kẻ thù rải rác ở khắp Vạn Kiếm Tiên Giới. Vì vậy, bây giờ cậu ấy thiếu nhất chính là căn cơ, bởi vì không có căn cơ thì không có an toàn”.
Ông ấy nói tiếp: “Mà cậu ấy là đệ tử quan môn của lão tổ, nếu nhánh chúng ta được cậu ấy ủng hộ thì có thể được cả gia tộc công nhận, từ đó sẽ dùng được sức. mạnh của Chí Tôn Kiếm Đường. Đến lúc đó, chúng ta có thể quay lại ủng hộ cậu ấy phát triển, bảo vệ cậu ấy trưởng thành!”
Tư Thanh Sơn hiểu ý của cha mình: “Cha nói đúng, phải buộc chúng ta và cậu ấy cùng một chỗ. Nhưng, cậu ấy đáng để chúng ta làm vậy sao?”
Tư Trọng Trấn: “Đáng hay không đáng, chúng ta sẽ biết ngay thôi. Bây giờ cậu ấy là đệ tử tinh anh cấp ba, sau này phải tham gia kỳ thi tỉnh anh. Nếu cậu ấy biểu hiện xuất sắc, nhà họ Tư sẽ lập tức dựa dẫm cậu ấy ngay thôi!”
Tiễn Tư Thanh Sơn đi, Ngô Bình nhớ đến Thẩm Huyền Tông đã dặn dò, bèn tìm Thu Sinh, hỏi: “Hồng Liên Kiếm Tôn ở nơi nào?”
Thu Sinh nói: “Hồng Liên Kiếm Tôn là một trong bảy Đại Kiếm Tôn có sức ảnh hưởng nhất của Chí Tôn Kiếm Đồng, sống tại Hồng Liên Cốc. Hồng Liên Kiếm Tôn là một nữ tu, đồ đệ nhận vào cũng đều là nữ tu, vì vậy Hồng Liên Cốc không cho pháp nam tu tiến vào. Nếu cậu muốn đi, chỉ có thể thông báo danh tính ở cửa trước thôi”.
Về điểm này, Ngô Bình cũng không lo lắng, trong tay cậu có tín vậy, chắc hẳn Hồng Liên Kiếm Tôn sẽ gặp mình thôi.
Hồng Liên Cốc nằm giữa hai ngọn núi, diện tích rất rộng. Ngô Bình bay trên không trung, cậu nhìn thấy một tòa nhà rất lớn trong cốc.
Cửa vào không rộng, có mấy tảng đá lớn vuông vắn. Lúc này, trên mỗi một tảng đá đều có một nữ tu ngồi xếp bằng.
Ngô Bình đáp xuống trước tảng đá, ôm quyền nói: “Tại hạ có chuyện xin gặp Hồng Liên Kiếm Tôn”.
Nghe vậy, một nữ tu bay xuống đất, giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Anh là ai, tìm Kiếm Tôn có chuyện gì?”
Ngô Bình đưa khăn tay ra, nói: “Tại hạ là đệ tử tinh anh cấp ba, Ngô Bình. Xin hãy giao vật này cho Kiếm Tôn, bà ấy tự nhiên sẽ hiểu”.
Cô gái nghi hoặc nhìn khăn tay, nhưng thân phận đệ tử tinh anh cấp ba cũng không thấp, lập tức đưa hai tay nhận lấy: “Xin đợi một lát, tôi đi gặp Kiếm Tôn”.
Nữ tu này bay vào trong cốc, Ngô Bình đứng đợi tại chỗ.
Đợi được một lúc, một nam tu bỗng đáp xuống cách đó không xa, anh ta cầm một bó hoa tươi trong tay, lớn tiến nói: “Hồng Hồng, em ra đây đi, tôi thật sự yêu em, xin em hãy đồng ý tôi đi!"
Ngô Bình ngây người, vội vàng đi qua bên cạnh, tránh bị lôi vào.
Người này gào thét mấy câu thì có một nữ tu bay xuống một tảng đá lớn, trông xinh đẹp động lòng người. Cô ta lạnh lùng nói: “Đừng đến tìm tôi nữa, chúng ta không có khả năng”.
Nam tu rất đau khổ, giậm chân đấm ngực, tiếp tục nói mấy câu sến súa.
Ngay lúc ấy, lại có một nam tu đáp xuống, tuy không có hoa tươi, nhưng vẻ mặt sỉ tình, lên tiếng: “Hoa Hoa, em thật sự không gặp tôi sao? Đây đã là ngày thứ một nghìn ba trăm bốn mươi hai ngày anh đến tìm em rồi, nếu em không gặp tôi, mỗi ngày tôi đều đến đây!”
Lúc này Ngô Bình lại nhìn thấy, trên tảng đá lớn đã xuất hiện mười mấy nữ tu đứng hóng chuyện, trông dáng vẻ như bọn họ đã sớm quen với chuyện này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!