Hai mắt Mộc Thiên Hầu phát sáng, vì Bát Môn Kim Thủy Đan hoàn chỉnh có tám tác dụng thần kỳ, hơn nữa tám tác dụng thần kỳ sẽ sinh ra phản ứng dây chuyền, từ đó nâng cao toàn diện tư chất thể chất, khả năng lĩnh hội của một người, thậm chí thay đổi số mệnh và vận khí của một người, thế nên Bát Môn Kim Thủy Đan này từng được cho là không thể luyện chế, mà nó cũng luôn tồn †ại trong công thức thuốc.
Người chế ra Bát Môn Kim Thủy Đan nghe nói đã luyện chế một lò, có người uống một viên thuốc, chỉ †rong mấy tháng liên đã vực dậy, về sau trở thành thiên tài một thế hệ.
Nhưng tiếc là người bí ẩn luyện chế Bát Môn Kim Thủy Đan đã biến mất từ đó, từ đó đến nay cũng không có Bát Môn Kim Thủy Đan nào được luyện chế ra nữa.
Có người cho rằng đan dược này đủ để thay đổi số mệnh của một tông môn, giáo phái, thế nên nói: “Nếu cậu Ngô có thể luyện chế được Bát Môn Kim Thủy Đan, hoàng triều Thần Tự sẵn lòng cho anh nhận chức thầy luyện đan hoàng gia nhất phẩm”.
Ngô Bình mỉm cười, cậu không mấy hứng thú với thân phận thầy luyện đan sư hoàng gia, nhưng cũng không từ chối. Hơn nữa, cậu cũng không có khả năng luyện chế ra Bát Môn Kim Thủy Đan thật sự trước mặt những người này.
Cậu cười nói: “Hầu gia, luyện chế Bát Môn Kim Thủy Đan rất khó, tôi không thể luyện chế ra tám dược hiệu hoàn chỉnh, nhưng năm sáu loại thì không thành vấn đề”.
Mộc Thiên Hầu vui mừng khôn xiết, anh ta đã rất hài lòng với năm sáu loại, lập tức nói: “Cậu Ngô đợi một lát, dược liệu cần thiết lập tức được chuyển đến”.
Mộc Thiên Hầu biết chuyện này rất quan trọng, một khi Ngô Bình luyện chế ra năm loại thật, thậm chí sáu loại Bát Môn Kim Thủy Đan tác dụng thần kỳ, nhất định sẽ gây chấn động cả hoàng triều Thần Tự.
Mộc Thiên Hầu phái người thân cận của mình đi lấy dược dù sao cũng phải mất một khoảng thời gian, nên Ngô Bình và Lữ Vân Khai đều ngồi xuống, trong khoảng thời gian này Mộc Thiên Hầu rời đi một lát.
Trong lúc chờ dược liệu, lại có thêm hai người nữa đến, đây là hai người phụ nữ trông rất giống nhau, Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra, trong đó có một người phụ nữ giả danh Tsukishi Sakura, Liễu My.
Liễu My cũng nhìn Ngô Bình, cô ta đi tới trước mặt Ngô Bình, cười nói: “Cậu Ngô, không ngờ chúng ta lại gặp lại sớm như vậy, chúng ta có duyên thật”.
Ngô Bình nhìn Tsukishi Sakura bên cạnh cô ta, 'Tsukishi Sakura cũng bình tĩnh nhìn cậu.
“Vị này mới là Tsukishi Sakura thật, tôi không đoán nhầm chứ?”, cậu cười hỏi.
Liễu My bật cười: “Đúng thế, cô ấy mới là Tsukishi Sakura, tôi là chị em tốt của cô ấy, Liễu My”.
Ngô Bình: “Cô Liễu, hân hạnh được gặp”.
Liễu My nhìn xung quanh hỏi: “Mộc Thiên Hầu không có ở đây à?”
Ngô Bình: “Ra ngoài rồi, lát nữa sẽ về, hai cô tìm Mộc Thiên Hầu có việc à?”