Đã nhiều ngày không gặp, Cổ Thanh Liên càng xinh đẹp hơn. Hôm nay cô ta mặc một chiếc áo gió màu xám xanh nhạt, quàng khăn lụa màu đỏ, tóc được búi cao. Hôm nay cô ta đã dày công trang điểm, vốn dĩ đã là người đẹp cực phẩm, trang điểm lên lại càng xinh đẹp. không gì sánh bằng, khiến mắt Ngô Bình sáng lên.
“Để cậu đợi lâu rồi”, cô ta mỉm cười, đi đến khoác †ay vào cánh tay Ngô Bình: “Chúng ta đi thôi”.
“Chị Thanh Liên ơi, lần trước tôi đi, vẫn luôn không có thời gian quay lại, chuyện làng Lục Gia đã làm phiền các chị rồi”, Ngô Bình chân thành nói.
Cổ Thanh Liên cười nói: “Giữa tôi và cậu làm gì khách sáo như thế. Hơn nữa tôi và Lục Tinh Sương là bạn, giúp làng Lục Gia cũng là đương nhiên”.
Gô ta nói cho Ngôi Bình biết sau đó cô ta mất năm ngày mua một ngôi làng để di dời đến thành phố cổ thông qua các mối quan hệ, cơ sở vật chất ở đó đầy đủ, môi trường yên tĩnh, rất thích hợp cho người dân làng Lục Gia sinh sống.
Lúc này hai người đến làng Lục Gia, ngôi làng nằm ở dưới chân một ngọn núi nhỏ, cổng làng có một con sông chảy qua, bên trên có một cây cầu gỗ.
Khung cảnh trong làng rất đẹp, trồng rất nhiều hoa, vệ sinh cũng rất sạch sẽ. Hai người vừa vào làng đã có mấy đứa nhóc vây quanh, một người trong đó nhận ra Cổ Thanh Liên, lập tức nói: “Chị Cổ.
Cổ Thanh Liên cười nói: “Lục Chuẩn, chị Tinh Sương đâu?”
Thiếu niên tên Lục Chuẩn cười n đang luyện công trong sân”.
“Chị Tỉnh Sương
Cổ Thanh Liên gật đầu, đi một căn nhà ở cuối làng với Ngô Bình. Có rất nhiều người trong nhà, có thể thấy Lục Tinh Sương và Lục Tiểu Phàm đang luyện quyền cước trong đó, còn có một người đàn ông trung niên đang hướng dẫn mọi người ở bên trong.
Ngô Bình vừa xuất hiện, người trong sân đều nhìn sang, người trung niên đó vội đứng lên cung kính nói: “Cậu Ngô”.
Ngô Bình gật đầu hỏi: “Mọi người đã quen với nơi này chưa?”
Người trung niên nói: “Cậu Ngô, nơi này rất tốt, mọi người đều đã quen”.
Lục Tỉnh Sương vội bước đến cười nói: “Anh Ngô”.
Từ lần trước rời đi, đây vẫn lần đầu tiên Ngô Bình trở lại đây, cậu cười nói: “Tinh Sương, Tiểu Phàm, kỹ năng của hai người luyện không tệ, nhưng có thể làm tốt hơn”.
Lục Tinh Sương cười nói: “Chúng tôi không có thiên phú như anh Ngô, chỉ có thể cố gắng khổ luyện, năng cao bản thân".
Ngô Bình gật đầu, cậu lấy một bình nhỏ ra, bên trong có vài giọt thánh lồ, nói: “Tinh Sương, thuốc trong này có thể tăng cường thể chất của các cô, mỗi người một giọt”.
Cậu bảo hai người há miệng ra, đổ cho mỗi người một giọt.
Nước thuốc đi vào cơ thể biến thành năng lượng, hai †ay Ngô Bình lần lượt đè vào đỉnh đầu họ, để sức mạnh lớn mạnh đó giúp họ đột phá.
Vài giây sau, hai chị em toát cả mồ hôi, xương cốt cả người phát ra tiếng kêu, đồng thời cơn đau đớn dữ dội lan ra khắp người.
“Chịu đựng một chút”, Ngô Bình nói: “Càng đau thì càng có tác dụng tốt”.
Mười lăm phút sau, Ngô Bình lấy tay ra, để hai người về phòng nghỉ ngơi, tiện thể thay đồ.
Sau khi hai chị em đi, Cổ Thanh Liên ngạc nhiên nói: “Thuốc gì mà thần kỳ thế?”
Ngô Bình đã chuẩn bị sẵn, lấy một bình nhỏ khác ra đưa cho Cổ Thanh Liên, nói: “Trong này có mười giọt, mỗi lần uống một giọt, rất có ích với chị đấy”.