Ngô Bình cất đèn cổ này đi, sau đó cười nói với Thanh Chi cách đó không xa: “Thanh Chi, sao cô làm được thế?”
'Thanh Chỉ bình tĩnh nói: “Từ nhỏ tôi đã nhạy cảm với yêu vật, sau đó khi lớn lên một chút, tôi mới nhận ra mình có khả năng cấm yêu”.
“Cấm yêu?”, mắt Ngô Bình sáng rực: “Ý cô là cô có thể khống chế yêu vật?”
Thanh Chỉ gật đầu: “Không phải là khống chế, nhưng có thể tìm được điểm yếu của yêu. Chẳng hạn như điểm yếu của thi yêu này là sức mạnh của lòng đất, thế nên tôi đã kéo nó vào trong đất, sức mạnh của nó dễ dàng bị lực mặt đất kiềm chế”.
Mắt Ngô Bình sáng lên, cậu cũng có thể mượn sức. mạnh của đất nhưng không thể dễ dàng như Thanh Chi nói.
Phương Lập đào một cái hố rồi chôn thi thể đó xuống.
Đêm đó, Ngô Bình bắt đầu nghiên cứu cây đèn thần Già Thiên. Khi cậu cẩn thận quan sát đèn thần, không gian trước mặt bị xé toạc, con mèo đen bước ra từ trong đó.
Nó được Ngô Bình đặt trong không gian chứa đồ, thế mà lại tự mình ra ngoài. Ngô Bình hỏi: “Chẳng phải mày muốn nghỉ ngơi sao?”
Mèo đen nhìn cây đèn trong tay cậu, bỗng kêu một tiếng “meo”, trong mắt bắn ra một tia sáng màu tím, đánh thẳng vào cây đèn thần Già Thiên. Ngọn lửa của cây đèn thần bỗng bắt đầu thay đổi, run rẩy, chuyển từ màu đen sang màu tím đen, trên thân đèn cũng bắt đâu. †ỏa nhiệt.
Ngô Bình buông tay ra, cây đèn thần Già Thiên lơ lửng giữa không trung, dường như có một lớp sơn màu đen tan chảy trên bề mặt của nó, sau đó nhỏ xuống đất, †ạo thành vật chất thủy tinh màu đen.
Dần cả thân cây đèn biến thành màu trắng ngọc, ngọn lửa cũng chuyển sang màu tím. Ngọn lửa màu tím không còn màu đen như mực nữa, mà được ngưng tụ thành từ vô số phù văn bí ẩn cực kỳ nhỏ.
Nhìn thấy sự thay đổi của đèn thần, mắt Ngô Bình sáng lên hỏi: “Đây mới là hình dạng thật của đèn thần Già Thiên sao?”
Con mèo đen kêu lên, vung mong vuốt lên, cây đèn thần Già Thiên bỗng rơi vào đầu Ngô Bình. Ngô Bình đưa tay nhận lấy, nhưng cây đèn thần đi vào ý thức của cậu.
Tháp Thiên Mệnh rung chuyển, đèn thần Già Thiên phát ra hàng tỷ phù văn, ngưng tụ thành một bóng đen cao lớn hùng vĩ nhìn xuống tháp Thiên Mệnh, chỉ là khuôn mặt hắn hơi mờ, không nhìn rõ được.
Sau đó, ảnh ảo cao lớn này và cây đèn thần Già Thiên đi lên tầng bốn của tháp Thiên Mệnh, trong đó có trời đất, hắn ngồi khoanh chân trong đó, thắp sáng tầng bốn của tháp Thiên Mệnh.
Có thể nhìn ra được cây đèn thần này vẫn kém hơn ảnh ảo Thánh Hoàng đó một chút, nên chỉ có thể đợi ở tầng bốn.
Tâng bốn tỏa ra ánh sáng tím, soi sáng thần hồn Ngô Bình khiến cậu cảm thấy rất thoải mái, mỗi giây mỗi phút cậu đều có thể nhận được lợi ích từ ánh sáng vàng và tím.
Sau khi tháp Thiên Mệnh đầu hàng cây đèn thần Già Thiên, Ngô Bình ôm mèo đen vào lòng nói: “Đêm nay mày ngủ ở bên ngoài đi, có thể đi lại nhưng không được. chạy quá xa”.
Mèo đen khẽ kêu một tiếng, cả người lập tức biến mất.
Ngô Bình cũng không sợ mèo đen bỏ chạy, con mèo đen này rất khác thường, nếu nó muốn đi thì không ai có thể giữ lại được, nếu nó không muốn rời đi thì chắc chắn sẽ quay lại.