Ngô Bình: “Không dám nhận”.
Lăng Bộ Phi cảm thấy Ngô Bình rất thú vị, thi thoảng nói vài câu với cậu.
Lúc này có người đi ngang qua trước mặt Ngô Bình, hỏi một câu: “Mua bùa ngọc”.
Ngô Bình nhìn đối phương, là một tu sĩ có râu mặc đồ màu vàng.
Cậu lập tức lấy ra một lá bùa ngọc ra, bùa ngọc này là của Diệp Ngưng Băng, vốn dĩ cô ấy định đi vào cấm địa thượng cổ cùng Ngô Bình, nhưng kế hoạch đã thay đổi, giờ cô ấy lại vào Kiếm Các, từ bỏ cơ hội vào đó. Nhưng bùa ngọc trên tay cô ấy vẫn còn hiệu lực, người khác có được phù này đều có thể đi vào cấm địa thượng có.
Ngô Bình hỏi: “Bao nhiêu?”
Người đó nghe thế bèn đứng lại, cười nói: “Ba mươi ngàn tiền tiên, bán không?”
Ngô Bình biết nếu có tiền, chưa chắc có thể mua được thứ này, phải có vận may. Giống như hôm nay, mọi người đều muốn đi vào trong, không ai vô cớ bán bùa ngọc của mình cả.
Ngô Bình nói: “Một triệu tiền tiên, ít hơn nữa không bán”.
Đối phương nhíu mày, hắn còn muốn trả giá thì có một người ở bên cạnh nói: “Đây là một triệu tiền tiên, tôi lấy".
Động tác của người đó rất nhanh, vừa nói vừa đưa túi tiền cho Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn lướt qua, nhận ra không gian bên trong vừa đủ một triệu tiền tiên, cậu lập tức ném bùa ngọc qua cho đối phương.
Người áo vàng hỏi giá đó tức giận nói: “Anh có ý gì đây hả?”
Hai người này không hề quen biết nhau, người lấy được bùa ngọc là một tu sĩ trắng trẻo, không có râu, nếu không phải mặc quần áo của nam, ngực còn phẳng nữa thì chắc Ngô Bình sẽ nhầm là phụ nữ.
Giọng người này cũng rất trung tính, lạnh nhạt nói: “Anh ta muốn bán, tôi muốn mua, có liên quan gì đến anh?”
Người áo vàng muốn nổi giận, nhưng sau đó hừ một tiếng nói: “Các người đợi mà xem”.
Tu sĩ trắng trẻo đó gật đầu với Ngô Bình rồi xoay. người rời đi.
Sau khi người này đi, Lăng Bộ Phi thấp giọng nói: “Tôi biết người này, tên là Mạc Hàn, một năm trước còn là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, nhưng vì trúng độc nên những đặc điểm của phụ nữ dần biến mất, c: khoát xem mình là đàn ông, hơn nữa còn đổi tên mình từ Mạc Khinh thành Mạc Hàn”.