Giây tiếp theo, Ngô Bình đã dùng độn thuật, xuất hiện dưới lòng đất, trong đất bùn, cậu lấy ra kiếm Thất Tinh Long Uyên chém một đường, tầng hợp kim kiên cố kia bị cắt ra, cậu đi thẳng vào trong.
Đây là một thông đạo hình tròn, cao hai mét, bên trong có đầy khí độc. Nếu người bình thường đi vào, hít phải một lần sẽ chết ngay.
Cũng may Ngô Bình không sợ những thứ này, cậu tiếp tục đi về phía trước, chém một kiếm vào cánh cửa thứ hai. Bên trong cánh nửa này là một kho hàng khổng lồ, kho hàng được. xây dựng thành một kho bảo đảm, bên trong có các két sắt lớn nhỏ, mỗi một két sắt đều có chìa khóa chuyên biệt mới có thể mở được.
Ngô Bình sáng mắt, nói: “Xem ra nơi này không chỉ có một mình ông ta”.
Nghĩ đến đây, cậu vung tay, từng cánh cửa của các két sắt tự động mở ra. Cậu lại vung tay, tất cả ngăn kéo vung ra, đồ đạc bên trong có đủ loại, có bảo thạch, có kim loại hiếm, có đồ cổ, đương nhiên nhiều nhất vẫn là tinh thạch linh hồn.
Những tỉnh thạch linh hồn này được phong ấn trong vật dụng kim loại, mỗi vật dụng cất giữ một trăm viên. Chỉ riêng một dãy tủ thôi cũng có hơn một nghìn năm trăm vật dụng chứa tinh thạch rồi, cũng có nghĩa bên trong này có ít nhất một trăm năm mươi nghìn tinh thạch linh hồn!
Nếu đã ra tay thì Ngô Bình cũng không định khách sáo gì, vung tay lên, đồ bên trong két sắt đều bay ra, tiến vào trong nhẫn chứa đồ của cậu.
Chuyện thú vị chín là, trong đó còn có một vài thiên thạch ngoài trái đất, thần kim, đều là những thứ vô giá.
Cứ như vậy, Ngô Bình tìm kiếm liên tục bảy két sắt, lấy được vô số trân bảo, trong đó có cả một triệu tám trăm năm mươi viên tinh thạch linh hồn, cùng với phiếu gửi tiền của các ngân hàng khắp nơi trên thế giới.
Những phiếu gửi tiên này đã hai ba trăm năm, toàn bộ đều là chuyển tự động, hơn nữa con số cũng khá đáng sợ. Chuyện thú vị là những phiếu gửi tiền này đều không để tên, chỉ cần lấy phiếu này thì có thể rút được tiền mặt ở ngân hàng tương ứng!
Quét sạch mọi thứ xong, Ngô Bình lập tức rời đi.
Cậu đi được mười mấy phút thì có một nhóm người chạy đến. Vốn dĩ nơi này có hệ thống bảo vệ, khi bên trong bị phá hủy thì trang bị cản bảo sẽ thông báo đến người quản lý của kho hàng. Thế nhưng mọi thứ đã muộn rồi, khi người đến nhìn thấy hiện trường hỗn loạn thì tất cả mọi người đều ngã quy xuống đất.
Ở bên kia, Ngô Bình đã đưa Bạch Lang quay về địa bàn của hản, cậu cũng quay lại đảo Lam Tỉnh, tiến vào ổ chăn ấm áp của Hàn Băng Nghiên.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Băng Nghiên không chịu nổi vẫn đang ngủ say, Ngô Bình thì đã rời giường từ sớm nghiên cứu cái đỉnh kia.
Lý Bì kia mỗi ngày đều ôm lấy đỉnh, thứ đồ chơi này chắc. chắn phải có gì đó đặc biệt. Cậu quan sát kỹ càng, phát hiện đỉnh này có liên quan đến số mệnh Thiên Đạo, chỉ là cảnh giới cậu chưa đủ, nên không thể nhìn được rõ ràng.
Cậu không nghĩ nhiều nữa, lập tức cất đỉnh đi.
Bọn họ lại chơi trên đảo ba ngày, trong ba ngày này, Ngô Bình lại liên tục đột phá đến Bí Khiếu thứ tư, thứ năm, thứ sáu. Lúc này chỉ còn cách một Bí Khiếu cuối cùng để cậu tu thành Thất Tinh Trảm Đạo Quyết thôi.
Ngày cuối cùng nghỉ ngơi của hai người, Bạch Lang báo tin đến, ông chỉ bên trên kia như phát điên vậy, mấy ngày nay cử ra rất nhiều nhân lực điều tra chuyện này, nhưng đáng tiếc không thu hoạch được gì. Cũng may ông ta chưa nghỉ ngờ đến Bạch Lang.
Ngô Bình không để Bạch Lang làm chuyện gì khác nữa, cậu cảm thấy để Bạch Lang ở lại, làm vũ khí bí mật cũng là một lựa chọn không tệ.
Buổi chiều, cậu và Hàn Băng Nghiên ngồi thảm bay, quay về Đại Hạ Quốc.
Lần này, hai người họ về thẳng Trung Châu, nhà của Hàn Băng Nghiên.
Buổi tối cậu ở lại nhà họ Hàn ăn cơm, sau đó thì gặp bố mẹ mình, cũng trong đêm nay, cậu bắt đầu đột phá đến Bí Khiếu thứ bảy.
Bí Khiếu thứ bảy là quan trọng nhất, một khi Bí Khiếu này được mở ra, Thất Tinh Trảm Đạo Đồ của cậu sẽ có thể thành công.