Xuyên qua hai khu phố, Ngô Bình nhìn thấy tòa nhà văn phòng màu đỏ, nhưng gần tòa văn phòng có hai đội quân địch đang lục soát, dường như ở đây vừa có một trận chiến xảy ra.
Ngô Bình liên hệ với lính trinh sát, hỏi: “Cậu vừa mới ra tay?”
Lính trinh sát: “Đội trưởng, vừa rồi một đội quân †a bị chúng đánh tan rã, bảy trong số mười ba người đã chết, có năm người trốn vào tòa nhà văn phòng, tôi có thể nghe được tiếng họ trèo lên lầu”.
Ngô Bình lập tức nói với tay súng bắn tỉa: “Cậu đến tòa nhà cao tầng đối diện mai phục, súng liên thanh có trách nhiệm bảo vệ người bắn tỉa”.
Hai người nhận lệnh rời đi, sau khi vào vị trí, Ngô Bình ra lệnh cho tay bắn tỉa nổ súng, một tên địch bị giết tại chỗ, đoàn người lần lượt tìm chỗ nấp, bắn về phía tòa nhà cao tầng đối diện.
Ngô Bình vòng đến phía sau địch, đánh vỡ cửa sắt phía sau, đi lên tòa nhà văn phòng. Lên đến tầng ba, trong tầng có người mai phục, cậu nói: “Người của mình”.
Một cái đầu thò ra ngoài, nhìn thấy Ngô Bình bèn hỏi: “Đội quân nào?”
Ngô Bình: “Đội Sắt Thép 5”.
Người này: “Đội quân của chúng tôi bị đánh tan rã, có thể gia nhập vào chỗ các cậu không?”
Ngô Bình nhìn trang bị của cậu ta, là lính đặc chủng lục chiến, trong các đội bình thường không có lính đặc chủng, thường là sau khi đội binh đặc chủng bị đánh tan rã, tạm thời gia nhập vào đội khác.
“Được, bây giờ cậu là một thành viên của đội Sắt Thép 5”, linh đặc chủng này cong môi cười nói: “Vâng!”
Hai người tiếp tục đi lên, lại gặp bốn người lính bị đánh tan rã, được lính đặc chủng đề nghị, toàn bộ đều gia nhập vào đội Sắt Thép 5 của Ngô Bình.
Cuối cùng Ngô Bình lên đến tầng mười bảy, tìm được linh trinh sát. Cậu quan sát tình hình bên dưới từ trên này, quân địch có khoảng hai mươi mấy người, hiện tại bên này có chín người, có thể đánh được.
Cậu lập tức bảo vài người kiểm tra vũ khí, hai người cầm súng máy, một người cầm bộ bản tên lửa và súng trường, lính trinh sát và lính đặc chủng cầm nhiều loại vũ khí và hai người nữa cầm súng bản tỉa và gói thuốc nổ cao năng.
Lúc này tay bản tỉa ở đối diện nói: “Đội trưởng, phía đối diện đã cử người đi vào tòa nhà cao tầng”.
Ngô Bình: “Giữ chân chúng lại, bên này chúng †a có bảy người, tấn công địch từ phía sau”.
“RõI”
Sau đó, Ngô Bình sắp xếp một số thứ, ra lệnh cho hai tay súng bản tỉa lần lượt bắn ở tầng năm và tầng mười, để lính cầm đạn lửa lại ở tầng mười một, những người còn lại theo cậu cùng đến tầng một để tấn công kẻ địch.
Ngô Bình xung trận dẫn đầu, vượt qua các chướng ngại vật với tốc độ kỳ lạ, nhanh chóng áp sát kẻ thù, đồng thời thi thoảng tiến hành bắn chúng. Hơn nữa hai tay bản tỉa ở trên cao kia và đạn lửa thi thoảng được bắn ra đánh cho hai đội quân của địch không dám xuất đầu lộ diện, đầu chui vào phía sau trốn.
Sau khi mô phỏng thực chiến được một thời gian, Ngô Bình dần phát hiện ra các bug trong hệ thống này. Chẳng hạn như âm thanh trên chiến trường ảo rõ ràng rõ hơn so với thực tế, cậu có thể đoán được vị trí và khoảng cách của địch thông qua âm thanh.
Lúc này, cậu đang trốn sau một khối bê tông lớn, nghe tiếng quân địch nổ súng, thế là rút hai quả lựu đạn, chần chừ một lúc rồi ném về phía trước.
Câu canh thời gian rất chuẩn, lưu đạn nổ tung trên không trung cách mặt đất bảy tám mét, bên dưới chính là năm tên dịch đang trốn sau vật chắn.