Người đó nói: “Tám nghìn tệ. Nhưng giá này thì chúng ta không thể lấy lại vốn, dù mỗi năm chế tạo một trăm triệu máy chơi trò chơi thì vốn đầu tư cũng vượt xa tám nghìn”.
Ngô Bình: “Chúng ta nên nhìn xa một chút, lẽ nào một người bỏ tiền ra mua máy mà lại không tốn tiền chơi trò chơi sao? Họ chơi trò thứ nhất của chúng ta thì sẽ chơi trò thứ hai, tôi tin rằng hắn ta sẽ tiếp tục tiêu tiền vì trò chơi của chúng ta trong mười mấy năm tiếp sau đó”.
Sau đó cậu lại hỏi: “Hiện tại có bao nhiêu công ty trên thế giới làm khoang trí năng?”
Trưởng phòng Lưu nói: “Thưa ông chủ, hiện tại có bảy công ty, nhưng quy mô rất nhỏ, kỹ thuật cũng không bằng chúng ta. Chủ yếu là vì hiện tại nghiệp vụ ở lĩnh vực này đang hướng về tương lai quá xa, rất khó kiếm tiền, ai làm cũng lỗ”.
Ngô Bình: “Vì vậy chúng ta mới cần phải mạnh dạn đầu tư, không sợ lỗ. Đợi khi chúng ta tạo ra được thị trường rồi thì sẽ có thể có được kênh thế giới mô phỏng lớn nhất toàn cầu, kênh của chúng ta giống như hệ thống điện thoại, tất cả phần mềm đều phải sống trên đất của chúng ta”.
Mọi người nghe đến đây thì đều động lòng, nếu thật sự giống như những gì Ngô Bình nói, công ty có thể tạo ra kênh riêng thì nhất định tương lai sẽ là bá chủ trong các công ty công nghệ trên toàn cầu.
Ngô Bình trình bày hết suy nghĩ của mình thì định đi trước, để Âu Dương Trí Viễn ở lại.
Nhưng cậu vừa bước ra khỏi cửa công ty thì đột nhiên nhận được điện thoại, một giọng nói đàn ông nguy hiểm vọng lên: “Đồ của nhẫn giả Đông Doanh ở trên người anh sao?”
Ngô Bình nghe thấy câu nói đó thì bình thản đáp, vẻ mặt không chút biến đổi cảm xúc: “Không sai, đang ở trên người tôi, mấy người cần sao?”
Cậu biết chắc có người nghi ngờ cậu không giữ món đồ đó nên mới cố ý lừa cậu.
Đối phương hừm lên một tiếng lạnh lùng: “Dám biển thủ đồ của hoàng đế bệ hạ, anh sẽ phải chết rất thảm. Không đến một tiếng nữa sẽ có người đến bắt anh, đến lúc đó không ai cứu nổi anh đâu”.
Ngô Bình chỉ nói một câu: “Muốn thì cứ đến, tôi đợi”. Cậu nói xong thì tắt máy.
Cậu không đi ngay mà đến một khu rừng ở phía đông thành Tứ Hải, trong rừng có một đình nghỉ mát, cậu đã ngồi ở đó.
Vài phút sau, một người đàn ông trung niên vừa cao vừa ốm bước vào, ngồi đối diện cậu và nhìn thẳng vào cậu. “Là ông sao?”, Ngô Bình hỏi. Người đàn ông trung niên nhìn cậu chằm chắm, nói: “Cậu giao thứ đó ra đây thì tôi có thể đảm bảo cậu không có chuyện gì”.
Ngô Bình: “Khốn nạn, muốn có được thứ đó thì bảo người đứng sau lưng ông bước ra, ông chỉ là lính lác, tôi không có hứng thú nói chuyện với ông”.
Vẻ mặt của người đó rất khó coi, đúng là ông ta chỉ là chân sai vặt, ông ta hừm một tiếng rồi nói: “Dám nói chuyện kiểu đó với tôi, lá gan của cậu cũng lớn đó”.
“Bốp".
Ngô Bình tát một bạt tai khiến người đó bay ra xa, cú tát đó rất mạnh khiến mắt người đó nổi đom đóm, ông ta sùi bọt mép, cả buổi sau mới tỉnh người lại.
“Nếu anh còn không chịu ra thì tôi sẽ đi đấy”. Cậu cao giọng nhìn về phía xa và nói.
Tiếng cười lớn từ phía xa vọng lại, một người đàn ông mặc quan phục đỏ đen sải chân bước đến, hắn ta đi trên không, chân không chạm đất. Lúc đối phương lại gần thì Ngô Bình mới biết đấy là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, tu vi rất cao, chắc là Bí Cảnh tầng chín, là cao thủ cảnh giới Ngũ Hành.
Hắn ta bước đến trước mặt Ngô Bình, liếc nhìn thuộc hạ của mình rồi thở dài, nói: “Nghe nói tính khí của Cậu Ngô không tốt, đúng là như vậy thật”.
Ngô Bình: “Anh là quan lớn trong triều sao?” Người đó cười, nói: “Tuần tiên ti, Ngô Khả Kỳ”.
Ngô Bình: “Thì ra là Ngô đại nhân, anh cho rằng đồ của người Đông Doanh đó ở trên người tôi sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!