Những người còn lại cũng hoảng sợ lùi ra sau, nhưng sau đó họ cũng đứng đực ra tại chỗ, không thể nhúc nhích giống như Khương Hải.
Lúc này, Tân Cự Phong tới. Anh ta thấy có nhiều người như vậy trong phòng thì lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì, cười khẩy: "Các người lại còn dám cướp công lao của thống lĩnh chúng tôi cơ ấy, đúng là mù mắt chó mài"
Ngô Bình: "Mấy người kia là tuần tiên ti nào?"
Tân Cự Phong: "Tôi biết người này, gã tên là Khương Hải, bình thường rất kiêu ngạo, trước đó còn đánh người của chúng ta".
Sau đó, anh ta bèn nhìn về phía tên nhãn giả kia: "Thống lĩnh, mặc kệ bọn họ đi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi. Không biết còn có bao nhiêu người muốn tìm tên nhẫn giả kia đâu".
Ngô Bình gật đầu: "Được".
Vừa rời khỏi quán rượu, Ngô Bình đã tập hợp với Chu Ngạo Quân, cô ta đã lấy được Bảo Ngọc. Nó được đặt trong một túi da, Ngô Bình cầm lấy nhìn thì lập tức cất đi rồi nói với Tân Cự Phong: "Anh dẫn người về chỗ Đông Vương đợi lệnh đi".
Tân Cự Phong: "Đại sư huynh không đi cùng hả?"
Ngô Bình: "Tôi không đi. Tôi sẽ ở lại đây thu hút một chút sự chú ý của đám người kia".
Tân Cự Phong nghĩ thì cũng thấy có lý bèn nói: "Được, vậy đại sư huynh cẩn thận nhé!"
Người vừa đi, Ngô Bình đã thay một bộ giống với Higashi Inu Heishiro, sau đó trang điểm mặt mày một chút rồi trực tiếp xuất hiện ở bờ sông.
Chẳng mấy chốc, cậu đã cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang theo dõi mình. Ngô Bình làm như không phát hiện, thong dong đi vào một quán trà, vừa uống vừa trò chuyện với Chu Ngạo Quân.
Chu Ngạo Quân nhỏ giọng nói: "Anh Ngô, tôi cảm thấy có rất nhiều đang theo dõi chúng ta".
Ngô Bình: "Nói chính xác hơn là có hai mươi ba người, còn có hai nhóm, một đội ba người, một đội bảy người".
Chu Ngạo Quân kinh ngạc thốt lên: "Sự cảm ứng của anh đúng là nhạy bén!"
Ngô Bình: "Chúng ta giả vờ một chút, nửa tiếng sau, Tân Cự Phong chắc hẳn cũng đã đưa người rời đi, những người kia cũng đừng hòng bắt được họ".
Chu Ngạo Quân chớp chớp mắt hỏi: "Giả vờ như thế nào?”
Ngô Bình: "Cô có biết độn thuật mà người Đông Doanh am hiểu nhất là gì không?”
Chu Ngạo Quân ngẫm nghĩ rồi đáp: 'Độn thuật khói có vẻ phổ biến. Họ sẽ ném một quả đạn khỏi xuống đất, khi sương khói biến mất thì người cũng biến mất theo".
Ngô Bình gật đầu nói: "Ừ, vậy dùng độn thuật khói".
Hai người uống vài ly trà xong, Ngô Bình bỗng nhiên nhảy ra khỏi lan can. Dưới đất là một đám cỏ dại, sau khi cậu rơi xuống, mặt đất bỗng bùng lên một đống sương khói. Mấy giây sau, sương mù tan đi, Ngô Bình cũng đã biến mất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!