Ngô Bình hỏi đường xong thì bay về phía ba ba tinh. Cậu bay được một đoạn thì quả nhiên nhìn thấy một hòn đảo khá lớn, cây cối trên đảo um tùm, ở giữa có một hồ nước rất to.
Cậu vừa bay đến bầu trời trên đảo thì liền có một luồng sáng đen từ dưới hồ phóng ra, ngưng tụ thành một cái chân khổng lồ màu xanh, vồ về phía Ngô Bình.
Tốc độ của cái chân khổng lồ quá nhanh, Ngô Bình giật nảy mình, quay đầu bỏ chạy. Cái chân khổng lồ màu xanh đó bám riết không tha, kẻ chạy người đuổi theo, chớp mắt đã đến gần đảo Linh Tê.
Ngô Bình cố tình bay chậm để cái chân khổng lồ đó suýt chút bắt được cậu. Tốc độ của hai bên đều cực kỳ nhanh, thoáng chốc đã cùng tiến vào bầu trời của đảo Linh Tê.
Khi cái chân khổng lồ màu xanh còn chút nữa là tóm được Ngô Bình thì bỗng dưng rụt lại phía sau, dường như nó đã cảm nhận được nguy hiểm.
“Mày chạy được sao?”
Lúc này, dưới đất có một cánh tay lớn vươn ra, tóm chặt lấy cái chân khổng lồ màu xanh đó, sau đó kéo mạnh xuống. Không gian bên trên méo mó, một chiếc chân ba ba màu xanh khổng lồ, đường kính hơn mười mét bị giật xuống và đập mạnh lên mặt đất.
Con ba ba đó bị cánh tay lớn đèn xuống đất, không rục rịch được, nó lập tức nói tiếng người, hét lên: “Tha mạng”.
Đáng tiếc, ông chủ Hoàng vốn không nghe nó, đao quang lóe lên, đầu của con ba ba liền bị chém đứt, sau đó ông ta lấy ra một viên yêu đan phát ra ánh sáng màu xanh, to bằng nắm tay từ trong mai của nó rồi quăng qua cho Ngô Bình.
Ngô Bình nhận lấy yêu đan, cảm thấy nó có chứa yêu lực cực kỳ mạnh nên hỏi: “Ông chủ Hoàng, chắc thực lực của con ba ba tinh này ít nhất cũng là thần thông trung kì nhỉ?”
Ông chủ Hoàng: “Ừ, tầm tu vi Thần Anh Cảnh. Yêu đan này tương đương với Thần Anh của nó”.
Ngô Bình gật đầu: “Dùng nó có thể luyện được ba bốn viên Tụ Anh Đan”.
Ông chủ Hoàng dường như không mấy hứng thú với viên yêu đan này, ông ta chỉ quan tâm đến thịt của con ba ba, ông ta cười, nói: “Trong máu thịt của yêu tinh có rất nhiều tinh nguyên, là thứ đại bổ”.
Ngô Bình: “Ông chủ Hoàng hầm canh đi, tôi đi xem thử có thể luyện được Tụ Anh Đan không”.
Trong tay cậu có không ít dược liệu, sau một lúc suy nghĩ, cậu quyết định luyện thử. Cậu vừa chuẩn bị xong đan dược, vẫn chưa kịp đốt lò thì Liễu Kim Long đã quay về, cười tươi hớn hở, nói: “Thưa cậu, bán hết năm viên đan dược rồi”.
Ông ta nói xong thì giao lại một triệu hai trăm ngàn cho Ngô Bình.
Ngô Bình thấy dư ra hai trăm ngàn thì hỏi: “Sao lại có số dư này?”
Liễu Kim Long cười, nói: “Mấy viên đầu bán dễ quá, khách hàng vừa hỏi giá thì mua ngay, tôi nghĩ hay là giá đưa ra thấp quá, nên đã tăng giá hai viên còn lại lên ba trăm ngàn tiền tiên, kết quả vẫn nhẹ nhàng bán được hết”.
Ngô Bình gật đầu, nói: “Được, sau này nếu ông thấy giá thấp quá thì có thể tự tăng giá thêm”.
Liễu Kim Long thấy Ngô Bình vẫn còn đang muốn luyện đan thì hỏi: “Thưa cậu, tiếp theo cậu định luyện đan gì?”
Ngô Bình: “Tụ Anh Đan, có thể tăng tỷ lệ ngưng tụ thần anh cho tu sĩ lôi kiếp cảnh”.