Cậu lấy ra Bạch Hổ Tiên Kiếm, bay về phía có thứ trông như trái tim kia. Khi đến gần, cậu vung trường kiếm, thứ đang đập kia bị chém thành đôi. Bên trong có một khoảng rỗng, một tinh thể màu tím lớn chừng nằm tay rơi ra, bị Ngô Bình nắm lấy.
“Gào!"
Lúc này, tiếng gầm giận dữ vang vọng, Ngô Bình lập tức kéo lấy Tuyết Vũ, liên tục vung tiên kiếm trong tay, kiếm quang bay loạn xạ, tạo ra một con đường cho hai người liền xông ra ngoài!
Lúc này, Tôn Lập Trung ở bên ngoài, Miêu Chân Cốc vẫn đang đợi tin tức, bỗng nghe thấy tiếng vang lớn, thi đồng bỗng sụp đổ, đồng thời có hai bóng người lao ra, chính là Ngô Bình và Tuyết Vũ!
Tôn Lập Trung sững sờ, kinh ngạc nhìn về nơi đang sụp đổ.
Miêu Chân Cốc ngẩn người sau đó vội nói: “Anh Ngô, mọi người không sao chứ?”
Ngô Bình gật đầu: “Không sao”.
Sau đó cậu nhìn sang Tôn Lập Trung, hỏi: “Bên trong động xác chết này rốt cuộc có thứ gì, ông có biết không?”
Tôn Lập Trung cười khan một tiếng: “Cụ thể là thứ gì, cậu không nhìn thấy sao?”
Ngô Bình cười lạnh: “Đương nhiên tôi nhìn thấy rồi. Tôi là đang hỏi ông, ông có biết nó là thứ gì hay không?”
Tôn Lập Trung tiếp tục giả vờ: “Bên trong chẳng phải có ác linh hay sao?”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Bên trong đương nhiên không phải ác linh, mà là một thi giới chưa thành hình! Bây giờ, thi giới đã bị tôi phá vỡ rồi!”
Nghe thấy thi giới bị phá vỡ, sắc mặt Tôn Lập Trung thay đổi, giọng the thé nói: “Cái gì? Cậu phá vỡ thi giới rồi!"
Ngô Bình nhìn chằm chằm ông ta: “Không sai! Tôi đã chém nát hạch tâm của thi giới, cho nên quái vật kia chẳng máy chốc sẽ bị chôn vùi, không để sót lại thứ gì cả! Sau này, cũng không còn “ác linh” làm phiền các người nữa”.
“Hả..”. Tôn Lập Trung bỗng nhiên rống giận một tiếng, hung hặng nhìn chằm chăm Ngô Bình: “Đó là tâm huyết ba mươi sáu đời qua của nhà họ Tôn tôi, cứ như vậy bị cậu phá hủy, cậu đáng chết!”
Ông ta vừa hét lớn vừa vươn tay sờ bên hông, như muốn lấy thứ gì đó. Thế nhưng, ngay khi ông ta ấn vào hông thì thân thể ông ta bỗng nhiên không thể cử động.
Vẻ mặt Tôn Lập Trung kinh hãi nói: “Chuyện gì vậy?”
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng: “Ông nghĩ chỉ dựa vào mấy đạo phù trên người thì có thể đối phó được với tôi sao?”
Tôn Lập Trung rống giận liên tục: “Cậu phá hỏng tâm huyết nỗ lực ba mươi sáu đười nhà họ Tôn tôi, nhà họ Tôn tôi không đội trời chung với cậu!”
Ngô Bình cười lạnh: “Dựa vào các người mà xứng sao?”
Ánh mắt Tôn Lập Trung tàn nhẫn nhìn cậu chăm chằm, nói từng câu từng chữ: “Nhà họ Tôn tôi nhất định sẽ giết cậu, nhất định!”
Vẻ mặt Ngô Bình lạnh như băng, lạnh giọng nói: “Nhà họ Tôn các người vì để nuôi dưỡng thi giới này mà không biết hại chết bao nhiêu người, đúng chứ?”
Tôn Lập Trung hừ nặng: “Vậy thì sao chứ?”
Ngô Bình hỏi: “Các người hại chết bao nhiêu người?”
Tôn Lập Trung: “Đến nay không dưới một trăm nghìn người! Nhưng thi giới giai đoạn sau có yêu cầu cực lớn về năng lượng, chỉ hấp thu tu sĩ mới có tác dụng, cho nên tiến triển rất chậm”.
Miêu Chân Cốc tức giận nói: “Các người đúng là tội ác tày trời, đáng chết!”
Ngô Bình thở dài một tiếng, nói: “Hại chết một trăm nghìn người chỉ để tạo ra một thi giới, các người đúng là táng tận lương tâm, không có nhân tính!"
Tôn Lập Trung bị đả kích nghiêm trọng, như đã nổi điên, ông ta rống gào: “Chỉ là một đám người phàm mà thôi, chết thì chết thôi. Chỉ có thể trở thành đại nghiệp của nhà họ Tôn tôi thôi, chết một vài người thì sao chứ? Tuy thi giới đã bị phá hủy, nhưng căn cơ vẫn còn ở đây, không bao lâu nữa chúng tôi sẽ xây lại thi giới!”
Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm, hỏi: “Quái vật trong thi giới, chính là người nhà họ Tôn các người đúng chứ?”
Tôn Lập Trung hừ lạnh: “Không sai! Lão tổ nhà họ Tôn tôi chính là thiên tài thi đạo, ông ấy đã dùng chính bản thân mình luyện thành vua xác chết. Vốn chỉ cần mở mang thi giới, thì lão tổ nhà tôi có thể lại nhìn thấy ánh mặt trời. Nhưng tất thảy mọi thứ này, đều bị tên khốn đáng chết là cậu phá hủy, cậu đúng là tội đáng chết vạn lần!”