Nghiêm Lãnh Thạch: “Vâng”.
Sau khi Ngô Bình cho Nghiêm Lãnh Thạch lui ra mới sực nhớ Tuyết Vũ vẫn còn đang sống một mình ở khách sạn nên lập tức đến đó tìm cô ta.
Cậu đến khách sạn nghỉ mát thì nhấn chuông cửa nhưng cả buổi vẫn không có ai ra, cậu lo lắng nên gọi điện cho Tuyết Vũ nhưng lại không liên lạc được.
Cậu liền giải phóng thần niệm, tìm kiếm xung quanh thì phát hiện Tuyết Vũ không có ở khách sạn. Cô ta không có ở khách sạn, điện thoại thì không liên lạc được, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Cậu đến quầy lễ tân của khách sạn, hỏi thăm thử Tuyết Vũ đã đi đâu, lễ tân tiền sảnh kiểm tra ghi chép và nói: “Chào anh, theo thông tin quẹt thẻ thì sáng sớm hôm qua cô Tuyết đã rời khỏi khách sạn rồi, tối qua không về lại”.
Ngô Bình: “Tôi có thể xem nội dung camera giám sát của khách sạn ghi lại vào lúc đó không?”
Lễ tân: “Xin lỗi anh, thường thì nội dung camera giám sát không được công bố ra ngoài”.
Ngô Bình chớp mắt: “Tôi cũng không được sao?”
Cô lễ tân bị Ngô Bình nhìn một cái thì bỗng hoảng lên, bất giác đáp: “Cũng không phải là không được...
Cuối cùng, lễ tân mơ mơ màng màng dẫn Ngô Bình đến phòng giám sát. Ngô Bình đã xem được cảnh Tuyết Vũ rời khỏi khách sạn ngày hôm đó. Bảy giờ mười lắm sáng, Tuyết Vũ đã vội vàng rời khỏi khách sạn, trong đoạn ghi hình, tại cổng khách sạn có một chiếc xe đến đón cô ta, Ngô Bình đã ghi lại biển số xe đó.
Sau khi rời khỏi khách sạn, cậu chuyển thông tin biển số xe cho Nghiêm Lãnh Thạch, để ông ta đi điều tra.
Đối với Nghiêm Lãnh Thạch mà nói, chuyện mà Ngô Bình dặn dò luôn là chuyện quan trọng nhất, ông ta nhanh chóng điều tra được thông tin.
“Cậu chủ, theo hệ thống camera giám sát trên đường quốc lộ, hôm qua chiếc xe đó đã đến Sương Thành, tôi đã liên hệ với bạn bè bên Sương Thành gấp rút điều tra rồi”.
“Sương Thành?”, Ngô Bình hơi bất ngờ, Tuyết Vũ có bạn bè ở đó sao? Nhưng nếu như đi thăm bạn bè thì sao lại không gọi được?
Cậu nói: “Bây giờ tôi sẽ đến Sương Thành, ông có thông tin thì nhanh chóng thông báo cho tôi”.
“Vâng”.
Ngô Bình đến chỗ không có ai rồi bay lên trời, bay về phía Sương Thành.
Sương Thành cũng là một thành phố lớn, quy mô cỡ mười triệu dân. Nhưng điểm khác biệt với Trung Châu là dưới Sương Thành có rất nhiều huyện có kinh tế không mấy phát triển, trong huyện lại có rất nhiều thôn xã.
Ngô Bình cũng không biết đi về đâu, cậu đến nội thị của Sương Thành trước, định điều tra ở đó một lượt thử. Nhưng cậu vừa đến bầu trời của Sương Thành thì đã bị một luồng thần niệm giữ chặt, có người cảnh cáo gắt: “Người đến là ai? Đi ngang hay ở lại?”
Ngô Bình chau mày, trước đây cậu cũng từng gặp chuyện tương tự ở Hổ Thành, cậu lập tức đáp:
“Đến Sương Thành làm chút chuyện, ai thế?”