Sau đó, Hàn Băng Nghiên kéo Ngô Bình đi thay quần áo, rồi hai nhà cũng đi xe đến khách sạn Thiên Long nơi tổ chức tiệc.
Khách sạn Thiên Long chính là sản nghiệp của Nghiêm Lãnh Thạch, ông ấy nghe nói là Ngô Đại Hưng muốn ăn mừng thì lập tức dặn người để trống tầng ba tốt nhất của khách sạn, chỉ dùng để tiếp đãi khách nhà họ Ngô.
Lúc này, tại tầng ba khách sạn, trong phòng VỊP lớn nhất đã đầy ắp người, trong phòng VỊP có ba mươi cái bàn lớn, mỗi bàn có thể ngồi cùng lúc bốn, năm mươi người.
Trong số những người đến, có rất nhiều người mà Ngô Bình không quen, nhưng bọn họ đều đứng dậy chào hỏi với Ngô Đại Hưng, có người gọi “cậu Ngô”, có người gọi ông ấy là “chú Ngô”, còn có người gọi là “ông Ngô”, “sư phụ” nữa, bọn họ đều là bạn bè quen biết trong công việc của Ngô Đại Hưng.
Rõ ràng những người này đa phần đều chưa từng gặp Ngô Bình, ai ai cũng lấy ra bao lì xì lớn nhỏ đủ hình đủ dạng nhét vào trong tay Ngô Bình.
“Tiểu Bình, cháu phải cố lên, sau này làm quan lớn, giúp chúng ta nở mày nở mặt!”
“Cháu trai, tiền không nhiều, cháu đừng chê ít! Đến trường lấy làm sinh hoạt phí. Cháu so với chúng ta thì xuất sắc hơn nhiều, hy vọng tiền đồ cháu sau này rộng mở, trở thành nhân tài!"
Ngô Bình mau chóng nhận được đến mấy chục bao lì xì lớn nhỏ, ít thì hai ba trăm, nhiều thì hơn nghìn tệ. Những người này đều là tài xế taxi bình thường, thu nhập cũng không cao, tiền kiếm được cũng rất cực khổ, nhưng ánh mắt ai cũng rất hạnh phúc. Ngô Bình là con trai tài xế taxi, nói ra thì cũng xem như “người một nhà” với bọn họ. Ngô Bình trở thành thủ khoa thành phố Giang Nam, bọn họ cũng cảm thấy vinh quang. Dù nhiều năm trôi qua, nhưng bọn họ vẫn có thể nói với người bên cạnh, con trai bạn tôi năm đó là thủ khoa thành phố Giang Nam, thi vào trường đại học nào đó!
Ngô Bình vừa nhận lì xì xong thì lại có một nhóm người đến, có vài người quen, có vài người không quen, cả nhà cô của cậu cũng đã đến, còn có cả hàng xóm lúc trước, hàng xóm hiện tại, thậm chí giáo viên lúc Ngô Bình học cấp hai, hay bạn học cũ cũng đến không ít.
Mọi người vừa chúc mừng Ngô Bình, vừa dúi lì xì vào người cậu.
Ngô Bình cũng đành chịu, dù sao lì xì cũng là tấm lòng của mọi người, cậu cũng không thể không nhận.
Bao lì xì của cô Ngô Bình là lớn nhất, bên trong bỏ chừng hai mươi nghìn tệ.
Sau đó là giáo viên và bạn học cấp ba của Ngô Bình, ngay cả lãnh đạo trường cũng đến không ít, bọn họ cũng nhét lì xì cho Ngô Bình.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!