Ngô Bình cười nói: “Vương gia, ông tìm tôi có việc gì?”
Đông Vương: “Trước đó chúng ta đã thỏa thuận, cậu đến quân đội để trải nghiệm, tôi không thể để cậu trải nghiệm không công được. Tối nay có đợt hành động, tôi sẽ dẫn người đi phục kích một nhãn giả bảy sao của nước Đông Doanh”.
Thực lực của nhẫn giả bảy sao tương ứng với cường giả cảnh giới Bí Thai, cực kỳ khó đối phó. Hơn nữa bên cạnh nhẫn giả bảy sao chắc chắn sẽ có rất nhiều nhẫn giả sao thấp hơn.
Mắt Ngô Bình sáng lên: “Vương gia muốn dẫn tôi đi?”
Đông Vương cười nói: “Đương nhiên rồi, tôi phải để cậu trải nghiệm những cái thật thú vị mới được. Nhưng nhẫn giả bảy sao rất mạnh, cậu dám đi không?”
Ngô Bình: “Vương gia dám đi thì dĩ nhiên thuộc hạ cũng dám chứ”.
Đông Vương: “Trong tay đối phương chắc chắn sẽ có nhẫn giả sáu sao, nhãn giả năm sao. Cậu chỉ cần giết bừa một người, giành được chiến tích thì cậu có thể trở thành thị vệ bốn sao”.
Ngô Bình: “Vương gia, tại sao ông lại để tôi làm thị vệ? Làm binh tướng bình thường không tốt hơn sao?”
Đông Vương cười nói: “Thị vệ thăng cấp nhanh hơn, không chỉ có nhiều lợi ích và ưu thế, mà còn có tất cả quyền lợi hơn hẳn binh sĩ bình thường”.
Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn Vương gia”.
Đông Vương xua tay: “Cậu đồng ý đến giúp tôi thì phải là tôi cảm ơn cậu mới đúng”.
Ngô Bình lại nói đến hành động tối nay: “Nhẫn giả bảy sao đó đến Hạ Quốc làm gì?”
Đông Vương: “Theo tin tình báo, lần này hắn đến là để lấy một món bảo vật của Hạ Quốc. Hiện giờ món bảo vật đó đang ở trong tay một nhân sĩ võ lâm, thế nên chúng ta chỉ cần mai phục gần nhân sĩ võ lâm đó thì chắc chắn có thể chặn được đám nhãn giả đó”.
Ngô Bình phấn khích hỏi: “Vương gia biết là món bảo vật gì không?”
Đông Vương: “Trước mắt vẫn chưa rõ, nhưng có thể khiến đối phương phái nhẫn giả bảy sao đến chắc không phải là món bảo vật đơn giản”.
Ngô Bình hỏi: “Vương gia, bên chúng ta cử những người nào đi?”
Đông Vương: “Một cao thủ cảnh giới Bí Anh, ba cao chủ cảnh giới Bí Thai, mười cao thủ cảnh giới Bí Phủ. Ngoài ra bên cạnh tôi còn có vài thị vệ Bí Cảnh, trong tay họ đều có pháp khí và bùa chú”.
Ngô Bình: “Trận thế như vậy hạ gục đối phương chắc hẳn không khớ”.
Đông Vương nói: “Ừ, chắc là có thể, đến lúc đó cậu ở bên cạnh tôi, đến thời cơ thích hợp, cậu ra tay lấy đầu chúng”.
Ngô Bình: “Vâng, chuyện quan trọng nhất của tôi là bảo vệ sự an toàn của Vương gia”.
Đông Vương: “Vốn dĩ muốn tổ chức bữa tiệc tẩy gió cho cậu nhưng tối nay chúng tôi có hành động, chỉ đành để sang hôm khác”.