Ngô Bình khom người, bốc một nắm đất đen, cẩn thận quan sát. Cậu phát hiện trong nằm đất đen
đó có bột mịn lấp lánh. Cậu đưa nắm đất đen lên trước mũi để ngửi thì ngửi thấy một mùi hương nhẹ.
Lục Tinh Sương hỏi: “Anh Ngô, đất này có vấn đề gì sao?”
Mắt Ngô Bình sáng lên, cậu nói: “Trong đất này có lẫn linh thổ, thậm chí còn có thành phần thần thổ vi lượng”.
Lục Tinh Sương hỏi: “Anh Ngô, linh thổ là gì?”
“Tóm lại là một thứ tốt”. Cậu vừa nói vừa tiếp tục đi vào trong, sau khi băng qua mấy mỏm đất dài và cao mấy mét, một vài loại nấm phát sáng xuất hiện trước mặt họ, có lớn có nhỏ, đủ màu sắc.
Lục Tinh Sương cười, nói: “Nhìn kìa, chính là những thứ đó”.
Ngô Bình bước nhanh đến trước một cây nấm cao hai tấc, cậu nhổ nấm lên, ngửi thử, sau đó cẩn thận cắn một miếng nhỏ bên mép, dược lực lập tức lan khắp cơ thể cậu.
Vài phút sau, cậu nói với Lục Tinh Sương: “Cô Lục, cây nấm này có mười bốn loại dược tính, trong đó có chín loại có lợi cho cơ thể người”.
Mắt Lục Tinh Sương sáng lên, cô ta nói: “Anh Ngô, ý anh là số nấm này đều là hàng tốt sao?”
Ngô Bình cười, nói: “Chúng đều có thể dùng làm thuốc”.
Cậu lại bước lên mấy bước, nhổ tiếp cây nấm thứ hai và nếm thử. Lần này, cậu phát hiện nhiều dược tính hơn, tổng cộng hai mươi ba loại, trong đó có bốn loại giống với loại có trong cây nấm trước đó, những loại còn lại thì khác hẳn.
Ngô Bình lấy ra mấy cái túi và bắt đầu hái nấm. Sau khi hái được mười bao đầy, cậu mới phát hiện cấm chế mà người ta lập ra trước đó làm méo mó cả không gian.
Lục Tinh Sương chỉ về trước, nói: “Ở phía sau càng kỳ quặc hơn, tôi cứ vào đó là bị lạc đường, cuối cùng vẫn đi về điểm xuất phát”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Chỗ này có cấm chế”.
Lục Tinh Sương hỏi: “Cấm chế sao? Anh Ngô, vậy chúng ta có vào đó không?”
“Khi nào rảnh thì lại ghé”. Ngô Bình cười, nói: “Cô Lục, chúng ta lên trên trước đi”.
Hai người họ quay lên mặt đất, Ngô Bình lại đẩy tảng đá về lại chỗ cũ.
Lục Tinh Sương: “Anh Ngô, chỗ này cách nhà tôi không xa, đến nhà tôi ngồi chơi chút đi”.
Lòng thành khó chối từ, Ngô Bình chỉ đành gật đầu: “Được, vậy thì phiền cô rồi”.
Họ xuống núi, đi thêm mấy dặm nữa thì đến một thôn núi nhỏ. Bên trong thôn chỉ có mấy hộ dân, nhưng hộ nào cũng tường trắng ngói xanh, rất khí phái, không giống như nơi sống của người nông thôn.
Trước thôn không có đường, chỉ có một con đường mòn nhỏ, ngõ vào thôn có một tảng đá ốc sên, một ông lão râu bạc đang ngồi bên trên, bên cạnh là một con chó đen.
Lục Tinh Sương nhìn thấy ông ta thì liền chào: “Ông nội”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!