Cổ Thanh Liên: “Thật ra cũng không có gì. Chủ yếu là nhà họ Kha và chú hai chị có chút quan hệ thân thích, có lẽ đã dâng không ít lợi lộc, chú hai chị bổ chút sức, để nhà họ Kha trở thành đối tác hợp tác”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy không biết là mặt mũi em đây có lớn bằng thân thích chú hai chị không”.
Cổ Thanh Liên cười ha ha: “Em trai, không phải là em muốn làm chút chuyện kinh doanh nhỏ này đấy chứ? Nếu em có ý thì chị sẽ tìm chuyện kinh doanh lớn cho em”.
Ngô Bình: “Ai da, cha nuôi em, lúc trước ông ấy ở rể nhà họ Kha. Vợ cũ ông ấy có niềm vui mới, ông ấy cũng bị nhà họ Kha tước hết quyền lực. Em thấy bất bình cho ông ấy, nên muốn để ông ấy nhận thay nhà họ Kha, hợp tác với nhà họ Cổ”.
Cổ Thanh Liên: “Chuyện này thì dễ thôi. Nhưng mà cha nuôi em trai có năng lực làm tốt chuyện quản lý kinh doanh không?”
Ngô bình: “Cái này thì không cần lo, em sẽ để Nghiêm Lãnh Thạch tham gia vào, cha nuôi chỉ chịu trách nhiệm quản lý, chuyện bên dưới thì để Nghiêm Lãnh Thạch cử người xử lý”.
Cổ Thanh Liên: “Ừ, như vậy thì cũng được. Chuyện này cứ để chị lo, em trai, bây giờ em là khách quý nhà họ Gổ chị, bên chủ nhà đang tìm cơ hội kết giao với em còn chưa được nữa là”.
Ngô Bình: “Cám ơn chị”.
Cổ Thanh Liên khẽ cười: “Em trai, em có thời gian thì quay về một chuyến, chị còn muốn thỉnh giáo em vài chuyện về tu hành đấy”.
Ngô Bình: “Được, thi đại học xong em sẽ đến”.
Cúp điện thoại, cậu nói với Âu Dương Chí Viễn: “Cha nuôi, chuyện làm ăn này để cha làm đấy”.
Âu Dương Chí Viễn rất kinh ngạc, nói: “Tiểu Bình, con đang gọi cho người bên nhà họ Cổ sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Chắc nhà họ Cổ sẽ đồng ý thôi, cứ đợi tin tức là được”.
Âu Dương Chí Viễn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, ông ấy xúc động nói: “Cha vốn muốn mượn thế lực nhà họ Kha xây dựng sự nghiệp. Nhưng bây giờ xem ra, là cha tính nhầm rồi. Nếu có cơ hội bày trước mặt, chắc chăn cha sẽ dốc toàn lực!”
Ngô Bình cười nói: “Cha nuôi, con tin cha nhất định có thể!”
Mấy người uống trà một lúc, Âu Dương Chí Viễn lại đi dự tiệc. Ngô Bình có phần không an tâm, qua một lúc thì đi theo.
Tại một khách sạn xa hoa bậc nhất ở Trung Châu, lúc Âu Dương Chí Viễn đến nơi, một đám người đã bắt đầu uống rượu. Trong đám người đang ngồi, có Lương Thành Bích, cón có mấy nhân vật nổi đình nổi đám ở Trung Châu, người đàn ông trẻ tuổi thân mật với người vợ kia, mặc một bộ quần áo xa hoa.
Bữa tiệc này là bữa tiệc chào mừng nhà họ Kha tiến vào Trung Châu, thuận tiện cũng là bữa cơm cuối cùng của Âu Dương Chí Viễn cùng nhà họ Kha.
Âu Dương Chí Viễn đến thì phát hiện trên bàn đã không còn chỗ ngồi, mà vợ ông cũng đang ngồi cùng người mới, cười cười nói nói, ngồi bên cạnh là con gái ông ấy, Âu Dương Tinh.
Vẫn là Âu Dương Tinh phát hiện Âu Dương Chí Viễn, cô ta vội đứng dậy nói: “Bố, ở bên này”.
Trong số những người đang ngồi, có một ông lão tóc bạc, vóc dáng khá đầy đặn, vẻ mặt sáng sủa, ông ấy là chủ nhân nhà họ Kha, Kha Chấn Hùng.
Kha Chấn Hùng liếc nhìn Âu Dương Chí Viễn, lạnh nhạt nói: “Chí Viễn, tuy nói sau này anh không còn là con rể nhà họ Kha tôi nữa, nhưng sống với nhau nhiều năm, dù sao cũng có tình nghĩa. Vị này là cậu Lương Ngũ, Lương Thành Bích ở Trung Châu, anh kính cậu Ngũ một ly đi. Cậu Lương Ngũ vui vẻ, nói không chừng sẽ cho anh một công việc”.
Có nhân viên phục vụ đưa ly rượu đến, Âu Dương Chí Viễn không lấy rượu, ông ấy thản nhiên nói: “Hôm nay tôi đến đây, là muốn nói với Tiểu Tỉnh vài câu. Từ nay về sau, mọi người đều là người xa lạ, rượu thì tôi không cần đâu”.
“Hừi! Nể mặt mà không cần!” Sắc mặt Kha Chấn Hùng lập tứcÂu ám”.
“Chậc. Người này ấy à, không có bản lĩnh gì, tính khí lại xấu”. Người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên cạnh vợ ông ấy Kha Linh Thi cười nhạo ông ấy, âm thanh tuy thấp nhưng lại có thể khiến mọi người nghe thấy rõ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!