Người áo trắng không hề do dự mà nói: “Nhà họ Viên của Giang Bắc Đạo”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ, trong ấn tượng, ở Giang Bắc có một tập đoàn Chu Tước, chủ nhân sau lưng tên Viên Khắc Định, bèn hỏi: “Là Viên Khắc Định?”
Người áo trắng gật đầu: “Viên Khắc Định vừa bệnh chết thì để lại một di chúc, di chúc này viết rõ, ông ta muốn chia một phần ba tài sản cho con gái thất lạc đã nhiều năm của mình. Hơn nữa ông ta còn tuyên bố, ai có thể tìm được con gái thất lạc của ông ta thì có thể có được một phần ba tài sản trong phần còn lại”.
Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ: “Tôi nhớ, Viên Khắc Định này có cháu trai, tại sao ông ta lại để lại tài sản cho con gái thất lạc?”
Người áo trắng: “Chuyện này thì không rõ”.
Ngô Bình: “Dương Thanh Ngâm có liên quan gì đến chuyện này?”
Người áo trắng: “Người nhà họ Viên thông qua kiểm tra gen thì phát hiện Dương Thanh Ngâm chính là con gái thất lạc nhiều năm của Viên Khắc Định”.
Tuy Ngô Bình đoán được, nhưng trong lòng vẫn kinh ngạc, cậu hỏi: “Lúc đầu tại sao Viên Khắc Định lại bị lạc mất con gái?”
Người áo trắng: “Chuyện này thì tôi không biết. Nhưng Viên Khắc Định rất thương nhớ con gái ông ấy. Hơn nữa, con gái ông ấy cũng không phải do người vợ hiện tại sinh ra”.
Ngô Bình: “Người năm quyền tập đoàn Chu Tước hiện tại là ai?”
Người áo trắng: “Là vợ của Viên Khắc Định, Trương Tư Lộ. Người phụ nữ này rất mạnh, bà ta đã năm giữ tập đoàn Chu Tước nhiều năm”.
“Viên Khắc Định tuổi không lớn, sao đột nhiên lại chết vậy?”
Người áo trắng: “Không rõ. Nhưng quả thực tuổi tác ông ấy không quá lớn, chỉ mới năm mươi hai”.
Ngô Bình: “Người ra mặt muốn giết Thanh Dương Ngâm, là Trương Tư Lộ?”
Người áo trắng: “Là quản gia nhà họ Viên, họ Bạch, ông ta là người ủy thác”.
Ngô Bình: “Tại sao anh lại thông qua Điền Vĩnh Kiện tố cáo Dương Thanh Ngâm?”
Người áo trắng: “Kế hoạch của tôi là để cảnh sát gọi Dương Thanh Ngâm đến, sau đó tìm cơ hội giết chết cô ta trong nhà giam. Kết quả chết trong nhà giam như vậy là an toàn nhất".
Ngô Bình cười lạnh, nói: Dương Thanh Ngâm là dì út của tôi, anh dám động đến dì ấy, tôi nên xử lý anh thế nào?”
Người áo trằng đổ đầy mồ hôi lạnh, nói: “Chúng tôi cũng là cầm tiền làm việc. Chúng tôi không nhận, cũng sẽ có người khác nhận”.
Ngô Bình: “Anh không cần sợ, hôm nay tôi tha cho anh một mạng. Anh quay về nhà họ Viên, nói hôm nay Dương Thanh Ngâm đích thân đến Viên phủ một chuyến”.
Người áo trắng ngây người: “Cậu muốn đến Viên phủ?”
Ngô Bình: “Bây giờ cứ trả lời đi”.
Người áo trắng lập tức lấy điện thoại, gọi cho quản gia nhà họ Viên.
Thấy anh ta gọi điện xong, Ngô Bình quay người rời đi.
Quay về xe, cậu thấy Điền Vĩnh Kiện vẫn chưa đi thì hỏi: “Sao anh còn chưa đi?”
Điền Vĩnh Kiện hắng giọng: “Cậu không cho tôi đi, tôi không dám đi”.
Ngô Bình: “Nghe dì út tôi nói, anh từng đánh dì ấy?”
Sắc mặt Điền Vĩnh Kiện chợt thay đổi, nói: “Đúng là đánh mấy lần”.
Ngô Bình: “Tự đánh miệng mình, tôi không bảo. dừng thì anh không được dừng”.
Cứ như vậy, Ngô Bình lái xe, Điền Vĩnh Kiện ngồi ghế phó lái, không ngừng tự đánh miệng mình. Anh †a sợ Ngô Bình đánh mình nên cái nào cũng rất dùng lực.
Đánh được mười lăm phút sau, quai hàm anh ta cũng sưng lên, miếng bắt đầu chảy máu, đáng thương hỏi Ngô Bình: “Đã được chưa?”
Ngô Bình: “Đánh tiếp, dùng sức đánh”.