Rất nhiều người đều đang quay sóng trực tiếp, cảnh này khiến không ít người sững sờ, sau đó rất nhiều bình luận xuất hiện, công kích kẻ đấm đánh người này.
Hiện trường hỗn loạn, hai bên đánh nhau, nhưng người của bên truyền thông và các cơ quan đều không phải đối thủ, bị đánh phải lùi về sau.
Trong lúc hỗn hoạn, Ngô Bình âm thầm ra tay, đám kẻ hung hăng bên ban tổ chức đều ngã xuống đất, ai ai cũng sùi bọt mép, bất động năm đó.
Chuyện này nhanh chóng hot trên mạng, càng lan càng lớn, trong tỉnh và thành phố lần lượt gọi điện đến, cuộc thi cược ngọc buộc phải ngừng.
Lúc này, trong một tòa nhà năm tầng ở Đổ Thạch Thành, tám người phụ trách đang đứng bên trong, sắc mặt ai cũng khó coi. Trong đó, có hai người cúi thấp đầu, không ngừng lau mồ hôi lạnh.
“Các anh to gan lắm, dám giở trò với miếng ngọc trị giá mấy trăm triệu, ai cho các người cái gan đó?”. Một người trung niên tức giận quát lớn.
Thì ra, hai người phụ trách này khi biết được. Ngô Bình và mấy người Hàn Băng Nghiên mua được nguyên liệu có trị giá mấy trăm triệu thì lập tức nổi lòng tham. Bọn họ biết nhóm Ngô Bình đều là học sinh, dễ bắt nạt, vì vậy mới treo đầu dê bán thịt chó, đổi ngọc của ba người Ngô Bình thành viên đá bình thường, sau đó giữ lấy mấy khối ngọc kia làm của riêng.
Chuyện như vậy không phải bọn họ chưa từng làm, cho nên cũng không có áp lực tâm lý. Nếu mấy người Ngô Bình dám làm lớn chuyện thì cứ cử người qua, bắt rồi đánh bọn họ một trận, sau đó đe dọa vài câu là xong chuyện. Dù sao, bọn họ đều là người có quyền có thế, hắc bạch đều biết, người bình thường ai dám gây chuyện?
Nhưng bọn họ không ngờ, Ngô Bình không phải người bình thường, chỉ trong thời gian ngăn ngủi dã điều động một lượng lớn người từ truyền thông và cơ quan chức năng điều tra chuyện này.
“Xin lỗi chủ tịch, chúng tôi sai rồi”. Một người trong đó lập tức xin lỗi.
Chủ tịch lạnh lùng nói: “Chuyện đã lớn như vậy, bây giờ cổ phiếu tập đoàn cũng rớt xuống tám phần trăm. Tám phần trăm, là mấy chục tỷ đấy! Hai tên khốn các anh, vì mấy trăm triệu, mà khiến tập đoàn tổn thất mấy chục tỷ, đáng chết!”
Một thành viên nữ lên tiếng: “Chuyện đã như vậy, cũng không cách nào giải quyết, chỉ có thể đẩy hai người này ra, sau đó tuyên bố thanh minh, chuyện này là hành vi cá nhân của bọn họ, ban tổ chức cuộc thi cược ngọc cũng không biết chuyện”.
Người trung niên thở dài: “Tạm thời chỉ có thể như vậy thôi. Nhưng, chỉ xin lỗi không thì sợ là sẽ không khiến mọi người vừa lòng.
Thành viên nữ nói: “Vậy thì lại bồi thường một trăm triệu cho đối phương, đồng thời cho phép đối phương chọn một nguyên liệu từ Cửu Ngũ Các”.
Người trung niên có chút xót tiền, ngọc từ Cửu Ngũ Các rẻ nhất cũng trên trăm triệu. Nhưng so với cổ phiếu và danh dự tập đoàn thì ông ta không thể không làm như vậy.
Chuyện ồn ào hơn một tiếng đồng hồ thì Ngô Bình nhận được điện thoại.
“Bạn học Ngô Bình, tôi là thư ký chủ tịch tập đoàn Vương Đạo, tôi họ Viên. Chuyện này là do sai lầm của nhân viên chúng tôi, có nhân viên tự mình đổi ngọc của các cậu. Bây giờ, chuyện đã điều tra rõ ràng, chúng tôi lập tức trả lại ngọc cho ba người, đồng thời sẽ bồi thường xin lỗi. Xin hỏi hiện giờ ba người có thời gian hay không, chủ tịch của chúng tôi sẽ đích thân gặp mặt mọi người.
Ngô Bình nói: “Có thể”.
Mười phút sau, ba người Ngô Bình đã đến một tòa nhà năm tầng. Trong phòng khách tầng một, bọn họ nhìn thấy một người trung niên rất có khí chất.
Người trung niên bước đến, cười nói: “Ba bạn trẻ, chuyện xảy ra trước đó, tôi rất tiếc, cũng rất xin lỗi! Tôi họ Vương, là Vương Truyền Phong, là chủ tịch tập đoàn Vương Đạo”.