Trần Mậu Tông nghe thấy điểm Ngô Bình cao như vậy, phản ứng đầu tiên là không tin, mặt mày bình tĩnh nói: “Gian lận chỉ là chiêu nhất thời, khi thi đại học là không được. Lỡ bị bắt được thì cấm thi cả đời đó”.
Từ Kiêu nổi giận: “Cậu nói gì vậy! Anh Bình nhà tôi giỏi như thế, cần gian lận chắc?”
Ngô Bình vội vàng nằm lấy Từ Kiêu nói: “Xin lỗi nhé, mấy. người cứ tiếp tục đi”.
Hai người quay trở về chỗ ngồi của mình, Từ Kiêu vẫn mặt mày khó chịu nói: “Mẹ nó, có gì hơn người chứ. Anh Bình, lần này cậu phải thi cao hơn cậu ta, cho cậu ta biết bên ngoài còn có người giỏi hơn mình rất nhiều”.
Hai người đi rồi, Chu Minh Lượng mới nhỏ giọng nói: “Mậu Tông, nếu lần này cậu ta lọt top 3 toàn thành thì sẽ dìm cậu xuống”.
Hàn Băng Nghiên nghe vậy cười bảo: “Vậy càng tốt, sau này Mậu Tông sẽ có động lực để tiến bộ thêm”.
Trần Mậu Tông lạnh lùng nói: “Cậu ta chưa từng lọt top 10 của khối, lần này bỗng dưng thi tốt như vậy. Mấy người tin đây là tự cậu ta thì sao?”
Chu Minh Lượng cau mày: “Lẽ nào giống như lời cậu, Ngô Bình gian lận?”
Trần Mậu Tông: “Dù sao thì tôi không tin cậu ta có thể thi được điểm cao hơn mình”.
Bấy giờ, có mấy thanh niên tay trần, trước ngực và sau lưng đều là hình xăm đủng đỉnh đi tới. Bọn họ ngồi xuống đã để ý đến hai người đẹp Hàn Băng Nghiên và Trương Lệ Phi. Một tên vừa cao vừa mập trong số đó bước đến trực tiếp chuyển ghế đến ngồi cạnh Hàn Băng Nghiên, sáp tới nói: “Người đẹp, làm quen nhé”.
Hàn Băng Nghiên lập tức định đứng lên lại bị gã giơ tay. nằm lấy cổ tay ngọc ngà, cô ta biến sắc, quát: “Thả rai”
Trần Mậu Tông và Chu Minh Lượng đều giật mình, quát: “Anh làm gì vậy!”
Gã nháy mắt, mấy tên đăng sau lập tức đứng lên vòng ra sau Trần Mậu Tông và Chu Minh Lượng. Bọn họ đều là dân giang hồ, có người còn gây ra án mạng, sát khí trên người họ lập tức dọa Trân Mậu Tông và Chu Minh Lượng chôn chân tại chỗ.
Trên trán Trần Mậu Tông toát ra mồ hôi lạnh nói: “Mấy anh ơi, bạn gái của tôi nhát gan, mọi người đừng làm cô ấy sợ".
Gã kia cười ha ha: “Nhát gan hả? Tao thích người nhát gan. Sao, trao đổi nhé, đêm nay để bạn gái mày đi theo tao?”
Trần Mậu Tông đang không biết đáp kiểu gì thì vai cậu ta lập tức bị người ta đè xuống, sức lực rất mạnh.
Chu Minh Lượng lớn tiếng nói: “Mấy anh này, bố tôi là hiệu trưởng số 1, tôi...”
“Chát!"
Một tên bên cạnh giơ tát một cái lên mặt cậu ta, quát: “Hiệu trưởng chó má gì chứ! Đại ca của anh Đao tụi tao là Tôn Nha Nội!"
'Tên của Tôn Nha Nội khiến lòng Chu Minh Lượng trùng xuống. Cậu ta biết lai lịch của Tôn Nha Nội, là cậu ấm nhà một ông lớn trong tỉnh ủy. Đừng nói bố cậu ta là hiệu trưởng, dù là người đứng đầu thành phố gặp ông ta thì cũng phải ngoan ngoãn gọi một tiếng cậu Tôn!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!