Trưởng lão tóc bạc cười, nói: “Cậu Ngô, có phải phía
Thượng Phủ từng mời cậu qua đó không?”
Ngô Bình vội nói: “Không có, tôi chỉ đến dạo chơi thôi, không thân với Thượng Phủ”.
Anh càng nói như vậy thì mấy vị trưởng lão lại càng cảm thấy Thượng Phủ muốn lôi kéo Ngô Bình. Trưởng lão râu lấm tấm bạc nói: “Cậu Ngô, về chuyện này đương nhiên chúng tôi sẽ đứng về phía cậu, hôm nay tìm cậu đến chỉ là muốn thương lượng với cậu thôi. Thế này nhé, ngày mai chúng tôi sẽ báo kết quả thảo luận cuối cùng với cầu, cậu thấy thế nào?”
Ngô Bình cười, nói: “Các trưởng lão không cần phải vậy đâu, tôi ủng hộ hoàn toàn mọi quyết định của mọi người”.
Anh càng khách sáo thì các trưởng lão càng cảm thấy Ngô Bình đã quyết tâm rời bỏ. Sau khi Ngô Bình bỏ đi thì tám vị trưởng lão lại bắt đầu bàn bạc lại.
“Tôi đã nói rồi mà, Hạ Phủ chúng ta vốn không đủ năng lực xây dựng viện Đan Đạo, nếu không nhờ cậu Ngô thì viện Đan Đạo chỉ là ý tưởng. Bây giờ viện Đan Đạo vừa mới có chút danh tiếng thì các người lại nhòm ngó, cứ muốn chia lợi ích. Giờ thì hay rồi, ép cậu ấy đi, viện Đan Đạo cũng sắp tiêu đời”.
“Dù cho cậu ta có ra đi thì cũng chưa chắc viện Đan Đạo. đã sụp đổ, cậu ta là người được Nguyên Thủy Sơn chúng ta bồi dưỡng ra, cậu ta có nghĩa vụ giúp chúng ta kinh doanh tốt viện Đan Đạo”.
Trưởng lão lên tiếng trước đó cười nhạt: “Bồi dưỡng sao? Ông bồi dưỡng cậu ấy thứ gì? Đại hội quần hùng hay là xếp hạng trên Thiên Khuyết, hay là cậu ấy giúp chúng ta giành lấy Ất Mộc linh giới?”
Mọi người đều im lặng, đúng vậy, những gì Ngô Bình mang lại cho Nguyên Thủy Sơn nhiều hơn nhiều so với những gì Nguyên Thủy Sơn cho anh, hành động trước đó của họ thật sự đúng là vô ơn bạc nghĩa lắm.
Vị trưởng lão nữ đó nói: “Thật ra trong lòng mọi người đều biết rõ, nếu như người này trưởng thành thì nhất định tương lai sẽ có thành tựu hơn chúng ta, vì vậy mọi người đều muốn khống chế Ngô Bình. Nhưng bây giờ xem ra suy nghĩ của mọi người đều đã sai, người này quá giỏi, không phải người mà chúng ta có thể khống chế được. Nếu chúng ta dồn ép quá thì sẽ ép cậu ta đi mất, cuối cùng đầu quân cho Thượng Phủ. Mọi người đều biết rất rõ, ưu điểm lớn nhất của Thượng Phủ so với chúng ta là có nhiều thiên tài và nhiều thầy luyện đan hơn chúng ta. Biết đâu sự xuất hiện của Ngô Bình có thể thay đổi được cục diện này”.
“Ừ, đúng vậy”. Trưởng lão tóc bạc nói: mới gặp được một nhân vật thế này, tuyệt đối không được vì sự tham lam và ích kỉ của mình mà ép cậu ấy đi. Nếu cậu ấy đi mất thì chẳng phải chúng ta sẽ thiệt hại càng nhiều hơn sao?”
Một trưởng lão khác: “Ý của ông là chúng ta giao hết quyền hành cho cậu ta phát huy sao?”
“Tôi thấy được. Sự có mặt của cậu ấy sẽ chỉ mang lại lợi ích cho chúng ta. Mọi người đều là người thông minh, không nên tự đấu đá nhau trong lúc này, để Thượng Phủ được hưởng lợi”.
Trưởng lão nữ nói: “Tôi đề nghị chúng ta có thể cho Ngô. Bình quyền và lợi ích nhiều hơn, vậy thì mới có thể giữ chân cậu ấy được. Dù gì thì mọi người đều biết rõ, Hạ Phủ chúng ta không thể cho cậu ấy nhiều bằng Thượng Phủ”.
Các trưởng lão đó có thể đứng ở vị trí cao như thế chứng †ỏ họ đều là người thông minh, họ nhanh chóng hạ quyết tâm, giao quyền cho Ngô Bình nhiều hơn, để anh phát triển viện Đan Đạo.
Ngô Bình không ngờ những người này lại thương lượng nhanh đến thế, anh quay về chưa được bao lâu thì các trưởng lão đã cho người đến mời anh qua lại. Lần này, tám trưởng lão. đều thống nhất để Ngô Bình giữ chức viện chủ viện Đan Đạo và giao cho anh nhiều quyền lực hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!