Vào trong Đại Ngũ Hành giới, anh truyền tiên tiên lực vào. trong chìa khóa, một tia sáng xuất hiện chỉ dẫn phương hướng cho anh.
Anh độn một khoảng thì thấy một quầng sáng, quầng sáng này vốn dĩ đã ẩn đi nhưng khi Ngô Bình cầm chìa khóa tới gần thì nó bỗng nhiên phát sáng.
Ngô Bình đi vào trong quầng sáng, thấy được cánh cửa cổ xưa, anh đẩy cửa vào, người đã tiến vào thế giới khác.
Anh phát hiện hiện thế giới này tràn ngập khí tức hỗn độn, anh có hơi bất ngờ, chẳng lẽ đây là thế giới Hỗn Độn?
Qua cửa, hắn thấy một căn nhà nhỏ đang đóng.
Ngô Bình mở cửa nhà, anh thấy trên chiếc bàn giữa nhà có một quyển bút ký mà trên cái ghế kế bên lại là một xác khô, đoán chừng là một người đàn ông trung niên.
Ngô Bình mở bút ký, bên trong ghi chép khá nhiều thứ, anh đọc qua một lần là biết được tình huống đại khái.
Hóa ra cái gọi là bảo tàng chính là thế giới Hỗn Độn được phát hiện này.
Vì thế giới Hỗn Độn này vô cùng bí mật, trừ Thái Nhất Môn thì không có người nào khác biết được. Thái Nhất Môn bị các thế lực lớn cùng nhau tiêu diệt, cuối cùng chỉ còn môn chủ sống sót.
Môn chủ cũng tự biết ngày sống của mình không còn dài nên trước khi chết đã lưu lại bút ký, ghi chép toàn bộ những thành tựu của Thái Nhất Môn, mong người tìm tới bảo tàng sẽ xây dựng lại môn phái này.
Ngô Bình thở dài, anh cúi người làm lễ với cái xác: “Tiền bối yên tâm, tôi nhất định sẽ xây dựng lại Thái Nhất Môn!”
Trong tay xác khô có một chiếc nhãn, toàn bộ tài sản của Thái Nhất Môn đều nằm trong đó, Ngô Bình lấy nhãn rồi rời khỏi thế giới Hỗn Độn.
Kế tiếp, anh cần chuẩn bị cho chuyện của mình, việc thăm dò nơi này tạm thời sẽ không làm. Chờ anh tu thành, tiến vào Đạo Cảnh rồi thăm dò cũng không muộn.
Ngô Bình về lại Đại Ngũ Hành giới, anh lại đi gặp mấy người Tả Thiên Thu, sau đó trân trọng giao Thái Nhất Đạo Điển cho Mạc Thiên Sầu và Tả Thiên Thu, coi như báo đáp ân tình họ giúp đỡ trước đây.
Ngồi ở Thái Chân Môn một hồi, Ngô Bình cũng tạm biệt hai người. Từ lúc anh tiến vào Thiên Khuyết này cũng đã được một tháng, hiện tại đã có thể đi khiêu chiến cao thủ trên bảng Đại Tiên.
Ngô Bình thúc giục thẻ bài trong tay, quang ảnh chuyển động, Ngô Bình lập tức biến mất.
Giây sau, anh đã xuất hiện trong một sân nhỏ, một người đàn ông trung niên tiến tới cười nói: “Cậu Ngô, tôi tên Trương Miễn, chịu trách nhiệm hướng dẫn cậu tham dự khiêu chiến bảng Đại Tiên”.
Ngô Bình gật đầu: “Khiêu chiến bảng Đại Tiên cũng có người hướng dẫn à?”
Trương Miễn cười nói: “Cũng không phải! Chỉ có người đứng đầu bảng Tiểu Tiên là cậu mới được hướng dẫn thôi”.
Ngô Bình: “Vậy ông sẽ hướng dẫn tôi cái gì?”
Trương Miễn: “Chủ yếu như là cách nâng cao tỷ lệ thăng, chọn mục tiêu khiêu chiến thích hợp!”
Ngô Bình: “Tôi muốn khiêu chiến từ hạng 300 đến 100”.
Trương Miễn: “Được, nhưng tôi đề nghị cậu nên bắt đầu từ hạng 300”.
Ngô Bình: “Vì sao?”
Trương Miễn cười: “Một là vì nếu khiêu chiến từ thứ tự thấp nhất thì tỷ lệ thắng sẽ cao hơn, thêm nữa là một khi thẳng, cậu sẽ nhận được phần thưởng, đương nhiên là cậu còn có thể cá cược”.
Ngô Bình lại không quá muốn như vậy, anh có bảo tàng của Thái Nhất Môn, giá trị hàng tỷ, không thèm đếm xỉa tới chút tiền kia, nên nói: “Không cần, tôi trực tiếp khiêu chiến hạng 100 luôn”.
Trương Miễn giật mình: “Cậu Ngô, cậu cũng biết là trắm hạng đầu trên bảng Đại Tiên gần như đều là Đạo Cảnh chứ?”