Ngô Bình biết rõ nếu được hái thuốc tự do trong ba năm thì gân như anh sẽ hái được hết dược liệu quý, cơ hội này sao anh có thể bỏ qua được.
Trưởng lão nói: “Việc này rất quan trọng nên chúng tôi sẽ lệnh cho một người đi theo cậu”.
Ngay sau đó có một cô gái tiến vào, cô ấy rất xinh đẹp, không thua kém bất kỳ mỹ nữ nào mà Ngô Bình từng gặp. Cô ấy mặc váy màu trằng, khi bước đến gần cho người ta cảm giác như trăm hoa đua nở, chim hót véo von.
Cô gái hành lễ nói: “Tham kiến các vị trưởng lão”.
“Giang Sơ Nhan, cô là người thông minh, một trong những cô gái xuất sắc nhất của núi Nguyên Sử. Bây giờ, lệnh cho cô đi theo Ngô Bình để bồi dưỡng tình cảm, chờ khi thời cơ chín muồi thì hai người sẽ kết hôn và sinh con.
Ngô Bình nhìn Giang Sơ Nhan rồi thầm nghĩ tại sao những người này không bàn trước với mình? Nhưng anh không nói ra, bởi đây là một trong các điều kiện mà núi Nguyên Sử từng đề ra rồi.
Giang Sơ Nhan bình tĩnh đáp: “Vâng”.
“Ừm, hành trình mấy ngày tới sẽ do cô sắp xếp, lui xuống đi”.
Ngô Bình và Giang Sơ Nhan cùng rời khỏi đại điện, vừa ra ngoài, Giang Sơ Nhan đã lễ phép nói: “Công tử, hay chúng ta đến chỗ công tử trước nhé?”
Ngô Bình: “Chỗ của tôi ư?”
Giang Sơ Nhan: “Vâng, đại hội vừa kết thúc thì các trưởng lão đã thu xếp chỗ ở cho công tử rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ”. Giang Sơ Nhan dẫn Ngô Bình lên một đỉnh núi, có một ngôi nhà lớn trong rừng trúc, đây chính là nhà của anh ở núi Nguyên Sử.
Vào nhà rồi, Giang Sơ Nhan mới nói: “Chưa có ai ở đây, lát tôi sẽ dẫn thêm người đến cho công tử chọn vài người hầu gái”. Ngô Bình: “Ừm, cô cứ sắp xếp đi”.
Giang Sơ Nhan đi tìm người, Ngô Bình nhân đó về nhà một chuyến, sau đó dẫn Ngọc Nô, Hồng Nhan, Mộc Lan và Khinh Vĩ đến núi này. Dẫu sao đây cũng là những người quen của anh, dù gì cũng đáng tin hơn người của núi Nguyên Sử.
Nhờ đan dược của Ngô Bình mà bốn cô gái này đều đã tăng tu vi đến Bí cảnh, tuy họ không làm được việc gì lớn, nhưng hầu hạ anh thì không thành vấn đề.