Ngô Bình không thể lĩnh hội được thứ ở trong hạt nhân, nhưng anh có thể lờ mờ cảm nhận được mặt ngoài của nó. Dẫu sao trước kia, anh cũng từng là cường giả cấp Vũ Trụ ở hạ giới nên hiểu biết của anh về vạn vật đều rất cao siêu.
Ngô Bình quan sát hơn nửa tiếng thì bắt đầu đăm chiêu, trong đầu cũng dần hình thành một vài suy nghĩ. Anh biết thời gian có hạn nên đã chuyển tầm nhìn sang tầng trong.
Trong vòng sáng của tầng trong có những thứ khác thực dụng, chúng có thể điều khiển các vì sao như các quân cờ rồi bày đại trận, từ đó đảo ngược trật tự để tạo ra quy luật.
Ngô Bình cảm thấy thực lực của mình chưa đủ để với đến tầng này, vì thế anh chỉ quan sát vài quy luật rồi lại chuyển sang tầng trung.
Nội dung của tầng này có cấp bậc khá thấp, hầu hết đều là tinh thuật, có nghĩa là mượn sức mạnh của một hoặc nhiều vì sao, hiệu quả tương tự như phép thần thong, nhưng tổng thể thì mạnh hơn một chút. Ngoài ra, sức mạnh của tỉnh thuật là vô tận vì nó đi mượn.
Ngô Bình muốn xem tiếp tầng ngoài nhưng không kịp nữa, vì thời gian sắp hết rồi. Anh lập tức rời khỏi đó rồi đi ra bên ngoài.
Anh vừa ra thì thấy có thêm một người đàn ông đầy khí phách đứng cạnh chủ đỉnh Tinh, hai người đều nhìn anh chăm chằm.
Chủ đỉnh Tinh: “Ngô công tử, anh có thu hoạch gì không?”
Đương nhiên là có, Ngô Bình đã nhìn thấy vài thứ ở hạt nhân nhưng không dám nói đã lĩnh ngộ được điều gì. Song, anh gần như đã quan sát hết một lượt những thứ ở tầng trong, tuy nhiên hiện giờ chưa thể thi triển được.
Còn ở tầng trung thì anh đã ghi nhớ được cả trăm loại, hơn hết đều là kiến thức ở tốp đầu nên nói ngay: “Tôi đã lĩnh ngộ được một vài tinh thuật”.
Lưu Tinh quân mừng rỡ hỏi: “Ngô công tử, tại hạ là Lưu Phượng Thần. Xin hỏi công tử đã lĩnh ngộ được mấy loại tinh thuật, chúng có màu sắc thế nào?”
Ngô Bình gật đầu thay cho lời chào: “Chào Tinh quân, màu sắc mà Tinh quân nhắc đến là gì?”
Lưu Phượng Thần: “Là thế này, tầng trung của bia Tỉnh chính là tinh thuật, nhưng tinh thuật ở cấp khác nhau sẽ có màu sắc khác nhau. Theo ghi chép trong điển tích cùng kinh nghiệm của cá nhân tôi thì tinh thuật cấp một thường có màu trằng, cấp hai thì là màu xám”.
Ông ấy không nói tới lĩnh ngộ tinh thuật, vì nó quá khó.
Ngô Bình: “Hình như tôi không nhìn thấy tinh thuật hai màu này, nhưng đã nhìn thấy tinh thuật màu vàng và tím".
Lưu Phượng Thần chấn động nói: “Vàng và tím ư!”
Thấy ông ấy kích động như vậy, Ngô Bình nói: “Tôi đã học. được vài tinh thuật màu vàng và hai tinh thuật màu tím”.
Lưu Phượng Thần đờ ra tại chỗ, sau đó cười phá lên: “Công tử đã học được tinh thuật màu vàng! Quá giỏi! Tinh thuật màu vàng đó thuộc cấp năm, còn tinh thuật màu tím thì là cấp sáu”.
Ngô Bình: “Có cấp bảy không?”
Lưu Phượng Thần lắc đầu rồi nghiêm túc nói: “Không, cấp sáu là cao nhất rồi. Nhưng từ khí Tinh Môn thành lập đến nay, có rất ít người tu luyện được tinh thuật cấp bốn, mới chỉ có đúng một người tu luyện tinh thuật cấp năm. Còn công tử không chỉ tu luyện được một tinh thuật cấp năm, mà còn lĩnh ngộ được hai tinh thuật cấp sáu! Công tử đúng là thiên tài số một trên đời!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!