Ngô Bình không biết hai người này và cũng không định quan tâm tới họ, nhưng tên không biết xấu hổ này dám bảo có người mạnh hơn anh nhiều lần, khiến anh có hiên đến mấy thì cũng phải hoá thú: “Người mạnh hơn tôi đó đâu? Tôi muốn gặp xem có đúng không”.
Người đàn ông liếc nhìn Ngô Bình với vẻ coi thường rồi nói: “Không cần thiết, gặp tôi cũng vậy à. Tuy anh tôi rất giỏi nhưng cũng không hơn tôi là bao”.
Ngô Bình: “Nếu anh muốn Thanh Ảnh tin anh thì phải thể hiện cho cô ấy xem chứ”.
Người đàn ông đắc ý nói: “Anh nói cũng có lý. Để tôi tự giới thiệu, tôi là Du Tử Hiền, sư phụ là một thầy luyện đan Ngũ Tử Đỉnh. Tôi đã có những tâm đắc của riêng mình về luyện đan, riêng điểm này thôi, tôi nghĩ anh không có cửa so với tôi đâu”.
Ngô Bình bật cười nói: “Luyện đan à? Vừa hay tôi cũng là thầy luyện đan này”.
Du Tử Hiền sững sờ hỏi: “Anh là thầy luyện đan ư?”
Ngô Bình: “Đúng thế, hơn nữa cấp bậc của tôi còn cao hơn sư phụ anh cơ”.
Du Tử Hiền cười mỉa: “Cấp bậc cao hơn sư phụ tôi? Anh cũng giỏi khoác lác đấy!”
Ngô Bình lấy huy hiệu thầy luyện đan của mình ra rồi nói: “Anh có biết cái này không?”
Nhìn thấy huy hiệu sáu lò luyện màu tím đó, Du Tử Hiền ngẩn ra rồi lẩm bẩm: “Đây... không thể nào!”
Hà Tử Trần lắc đầu nói: “Đúng là nực cười! Đệ tử của thầy luyện đan Ngũ Đỉnh nhỏ bé mà dám coi thường thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh, anh lấy đâu ra tự tin vậy hả?”
Lý Thuần Như: “Người ngu dốt thì luôn không biết điều, điều này có gì lạ đâu”.
Du Tử Hiền vã mồ hôi hột với vẻ ngượng ngịu, anh ta vội vàng hành lễ với Ngô Bình: “Ban nấy, tại hạ có mắt như mù, xin các hạ lượng thứ”.
Nguyệt Linh Vân bực tức nói: “Tử Hiền, anh không việc gì phải thế cả, chỉ là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh thôi mà, có gì giỏi đâu?”
Thấy người đàn ông của Nguyệt Thanh Ảnh xuất sắc như vậy, Nguyệt Linh Vân cảm thấy vô cùng ghen ty.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!