Quỷ Hàn Băng: “Được quen biết công tử đúng là phúc ba đời của tôi! Công tử chờ một lát, tôi sẽ đích thân đi làm giấy thông hành cho công tử”.
Quỷ Hàn Băng đi rồi, Quỷ Tiểu Anh mới che miệng cười nói: “Công tử, thân phận thầy luyện đan của anh làm bộ tôi giật bắn mình đấy”.
Ngô Bình: “Tôi thấy nhà cô cũng coi như một hộ giàu có, không biết có thể chuyển đến linh địa sống không?”
Quỷ Tiểu Anh lắc đầu: “Khó lắm, chuyển đến đó sống luôn là ước mơ của bố tôi, tiếc là khó mà thực hiện được”.
“Tại sao?”, Ngô Bình hỏi.
Quỷ Tiểu Anh: “Muốn đến đó không chỉ cần tiền, mà phải có thực lực. Không thì đến nơi rồi chỉ chịu cảnh bị bắt nạt thôi, nhà cậu tôi từng đến đó vào hơn chục năm trước, nhưng chưa được ba năm đã phải chạy mất dép”.
“Họ bị người ta bắt nạt à?”
Quỷ Tiểu Anh: “Đúng thế, cậu tôi bị phế, anh họ cũng bị thương nặng. Sản nghiệp mà họ mua ở linh địa cũng bị người ta cướp mất”.
Ngô Bình: “Trong thế giới tu hành thì thực lực đứng đầu, nếu thiếu thì không ai trụ vững được”, anh đã trải qua quá nhiều chuyện nên cực kỳ hiểu đạo lý cá lớn nuốt cá bé.
Quỷ Tiểu Anh lấy một tấm bản đồ ra rồi chỉ vào một khu vực, nói: “Diện tích của linh địa chỉ bằng một phần 20 khu vực bình thường thôi, cách chúng ta gần nhất là nơi này, tên là Thanh Châu”.
Ngô Bình nhìn thì thấy nơi này có diện tích khá lớn, gấp hơn 100 lần thành Ngũ Quỷ.
Quỷ Tiểu Anh: “Trong Thanh Châu có một Động Thiên và hai phúc địa. Trong đó, Động Thiên là của quan phủ, còn phúc địa là của hai gia tộc giàu cớ”.
Ngô Bình nhìn thấy ở phía Bắc Thanh Châu là một vùng đất trống nên hỏi: “Đây có phải là vùng chưa được khai phá không?”
Quỷ Tiểu Anh: “Đúng thế, diện tích ở nơi này lớn hơn Thanh Châu hơn chục lần, nhưng vô cùng nguy hiểm nên được coi là vùng cấm. Cả nghìn năm nay không ai dám đến, thi thoảng có người vào thì cũng không trở ra được”.
Không lâu sau, Quỷ Hàn Băng đã quay về rồi đưa một tờ giấy phép cho Ngô Bình, bên trên có ấn chiện của quan phủ và cả tên của Ngô Bình.
Ngô Bình nhận lấy rồi nói: “Hết bao nhiêu tiền vậy ạ?”
Quỷ Hàn Băng cười nói: “Không đáng là bao, cậu không cần trả cho tôi đâu. Ngô công tử là khách quý, tôi giúp cũng là điều nên làm”.
Ngô Bình gật đầu: “Nếu thế thì tôi sẽ luyện chế một lò đan dược cho nhà mình, không biết chỗ ông có dược liệu không?”
Quỷ Hàn Băng: “Thật ra mấy năm trước, tôi cũng tích được khá nhiều dược liệu, tuy không quý gì cho cam, nhưng cũng khá có giá trị”.
Nói rồi, ông ấy dẫn Ngô Bình xuống một căn hầm, chỉ thấy có vài cái giá gỗ ở đây, giá này cũng chất khá nhiều đá thuỷ tỉnh, mỗi khối đều phong ấn một cây dược liệu.