Ninh Chức Tuyết cũng sầu thay Ngô Bình: “Vậy thì phải làm sao?”
Mắt Ngô Bình bỗng lóe sáng nói: “Nếu là thịt thì có thể dùng làm phân bón, sau này tôi có thể dùng nó để nuôi một lô dược liệu, để mỗi loại dược liệu hấp thụ một loại dược lực. Như thế có thể lấy được tất cả dược lực, sẽ không lãng phí”.
Ninh Chức Tuyết vỗ tay nói: “Cách hay đấy, anh Ngô thông minh quá”.
Lấy được bảo bối như vậy rồi, Ngô Bình cũng không muốn hái thêm gì nữa, cười nói: “Chức Tuyết, chúng ta đi lên thôi”.
Ninh Chức Tuyết gật đầu: “Ừ”.
Hai người đang chuẩn bị về thì đột nhiên có một quả cầu sấm chớp phát sáng xuất hiện giữa không trung cách mặt đất hơn một trăm mét, nhanh chóng ngưng tụ ở bên ngoài mặt đất, có một bóng người bỗng xuất hiện ở bên trong, người đó toát ra khí tức đáng sợ.
Advertisement
Ngô Bình khá ngạc nhiên, túm lấy Ninh Chức Tuyết thấp giọng nói: “Đi thôi”.
Anh toàn lực sử dụng thuật độn, hai người biến mất trong chớp nhoáng. Khoảng nửa phút sau, quả cầu sấm chớp đó biến thành một luồng sương mù ánh sáng trắng, nó tản đi, một cánh cửa xuất hiện giữa không trung, cánh cửa mở ra, vài tu sĩ bước ra từ bên trong.
Một tu sĩ trung niên trong đó mặc đạo y Bát Quái, ánh mắt lạnh lùng, nhìn lướt qua mặt đất, sau đó cau mày nói: “Lạ thật đấy, rõ ràng lão tổ đã tính được nơi này có “Máu thịt Thần linh” rơi xuống, sao lại trống không thế này?”
Ông ta đáp xuống đất quan sát một lúc, sắc mặt thay đổi nói: “Có khí tức của con người, xem ra có người nhanh chân đến trước, lấy Máu thịt Thần linh đi rồi”.
Mấy người phía sau vô cùng ngạc nhiên, một người trong đó nói: “Sư huynh, Máu thịt Thần linh này là do trời đất vũ trụ ban tặng, nếu không phải là người có vận khí lớn và cơ duyên lớn thì không thể gặp được nó”.
Đôi mắt tu sĩ trung niên hiện ra hai ngọn lửa màu xanh nói: “Máu thịt Thần linh này không tầm thường, là vật hiếm thấy của bản giáo bồi dưỡng các thiên kiêu Chí Tôn, há có thể hai tay dâng cho kẻ khác?”
Nói rồi hai tay ông ta nắm vào trong không trung vài cái, miệng lẩm bẩm nói, sau đó siết chặt nắm đấm phát ra tia sáng màu trắng, ngưng tụ thành một quang phù trong không trung.
Ông ta nhìn quang phù nói: “Tôi đã thu thập thông tin của người này rồi, một khi quang phù này chỉ cách người đó ba ngàn dặm thì nó sẽ phát sáng, hơn nữa sẽ chỉ rõ vị trí của người đó”.
Lúc này, ông ta nhìn một người thanh niên trong đám người nói: “Hoàng Đô, con là người mà ta xem trọng nhất, vốn dĩ là ta muốn đưa một phần Máu thịt Thần linh này cho con sử dụng. Con cầm lấy quang phù này, nhanh chóng tìm ra người này rồi đoạt lại Máu thịt Thần linh. Nếu con thành công, ta sẽ đưa một phần mười Máu thịt Thần linh cho con”.
Người thanh niên này thoạt nhìn rất bình thường, không lộ ra bất kỳ khí tức này nhưng khi nghe được những lời này, hắn bỗng thẳng người lên, cả người lập tức toát ra một luồng khí tức hung hãn, khinh thường mọi thứ, đôi đồng tử cũng biến thành màu vàng nhạt, một hình thái cực âm dương xoay chuyển màu đen trắng xuất hiện trong đồng tử.
“Sư tôn cứ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ lấy Máu thịt Thần linh về”.
Ở một bên khác, sau khi Ngô Bình và Ninh Chức Tuyết ra khỏi Thiên Khanh, đầu tiên là để lại một lá bùa liên lạc với thầy trò người trung niên đang đợi ngoài Thiên Khanh, sau khi tạm biệt bền nhanh chóng quay trở về Thái Chân Môn. Vừa về đến Thái Chân Môn, Ngô Bình cảm thấy có gì đó không ổn, bây giờ Bí Anh của anh cực kỳ nhạy cảm, anh lập tức biết có người đã bắt được khí tức của mình, còn sử dụng nó để giết sát anh.
Anh cười mỉa nói: “Muốn tìm tôi à, không có cửa đâu”.
Sau đó anh nói với Ninh Chức Tuyết: “Chức Tuyết, nếu cô đồng ý, bây giờ chúng ta sẽ đến Cửu Dương Cảnh”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!