Tiếp đó, anh đã lấy được thân phận đệ tử sơ kỳ rồi được Hồ Tông Linh dẫn tới nơi ở của mình.
Nơi ở của đệ tử sơ kỳ có quy mô lớn như một trấn, vì bên trong có một ngọn núi đá nhỏ màu trắng nên có tên là trấn Bạch Sơn. Trấn này không chỉ có các đệ tử sơ kỳ, mà còn có cả tuỳ tùng và người thân của họ, thậm chí còn có bạn bè thân thiết đến nương nhờ, vì thế có rất đông người.
Hai người đã tìm thấy nhà của mình, đó là một căn nhà hai tầng, tám gian khá rộng rãi. Nhưng họ vừa đến gần thì đã thấy cửa đóng, bên trong có tiếng người nói chuyện.
Hồ Tông Linh nói với Ngô Bình: “Nhà của mình bị người ta chiếm rồi, chuyện này cũng thường xảy ra thôi, nhưng không sao, để tôi đi nói chuyện với họ”.
Ông ta tiến lên gõ cửa, sau đó có một người đàn ông để râu đi ra mở cửa, người đó nhìn Hồ Tông Linh rồi hỏi: “Tìm ai?”
Hồ Tông Linh lấy giấy chứng nhận đệ tử sơ cấp ra rồi nói: “Xin lỗi, đây là nơi ở mà môn phái phân cho công tử nhà tôi”.
Người đó nghe xong thì cười mỉa: “Em trai tôi đã chô tôi chỗ này, tôi đã sống ở đây 17 năm, giờ ông bảo là chỗ của công tử nhà ông thì tôi phải nhường à?”
Advertisement
Gã chỉ về phía đối diện rồi nói: “Bên đó có mấy căn trống đấy, sang mà ở, đừng có làm phiên tôi”.
Dứt lời, gã định đóng cửa, nhưng mới đóng được một cửa đã bị kẹt lại. Thì ra là Ngô Bình đã chèn vào cửa rồi nói: “Ai cho anh sống ở nhà của tôi hả?”
Người đàn ông nội giận: “Thằng oắt con này, em trai tao đã là đệ tử sơ cấp từ 20 năm trước rồi, cậu ấy là đệ tử nhị đỉnh rồi đấy”.
Ngô Bình: “Dù tên đó là đệ tử thập đỉnh thì đây vẫn là nhà của tôi, tôi cho anh nửa tiếng để dọn đi!”
Người đàn ông thấy Ngô Bình không chịu yếu thế nên cũng không dám xung đột với anh, tuy gã có một người anh em là đệ tử Nhị Đỉnh, nhưng thực lực lại chẳng ra sao cả.
Ngay sau đó, gã đã dẫn hết người nhà thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Song, vì có nhiều món đồ quá nặng nên vẫn tạm gửi lại.
Chờ nhà gã đi rồi, Ngô Bình đã ném hết số đồ đạc còn lại của nhà gã ra bãi đất trống trước cổng nhà, nếu gã cần thì cứ việc quay lại lấy.
Sau đó, anh bảo Hồ Tông Linh đi quét dọn, còn mình thì tự dọn phòng riêng cho mình.
Anh vừa dọn dẹp xong thì chợt có tiếng nói vang lên ở bên ngoài: “Tên mới đến kia cũng to gan đấy, dám đuổi anh tôi đi à!”
Ngô Bình vừa nghe đã biết là tên chiếm nhà mình đã gọi anh em của gã tới gây sự. Anh đẩy cửa bước ra, Hồ Tông Linh cũng đi theo.
Ngô Bình liếc nhìn thì thấy người lên tiếng là một thanh niên ngoài 30 tuổi, dáng người hắn không cao, mặc đồ màu xanh, vẻ mặt thì hằm hằm.
Ngô Bình: “Anh ta chiếm nhà của tôi, tôi chưa đánh cho là nể mặt lắm rồi đấy. Giờ anh đến đây làm gì? Thích đánh nhau à?”
Tên kia cười mỉa: “Đánh nhau? Cậu vừa mới đến đã đòi đánh nhau với đệ tử Nhị Đỉnh như tôi, lấy đâu ra dũng khí thế hả?”
Ngô Bình: “Loại vô dụng như anh thì tôi chẳng sợ nên không cần dũng khí gì hết. Bớt lời đi, thích đánh nhau thì đánh, tôi không rảnh phí lời với các người”.
Tên kia tức sôi máu, sau đó lách người tung một quyền ra, động tác của hắn rất nhanh, lực cũng khá mạnh.
Ngô Bình cười khẩy, anh chẳng những không lùi lại, mà còn tấn công lại hắn, sau đó tung một chưởng trúng ngực tên đó.