Họ trò chuyện thêm một lát thì Ninh Chức Tuyết đưa trái tim cho Ngô Bình: “Công tử, tôi phải về để đưa đan dược cho sư bá rồi”.
Ngô Bình: “Để tôi tiễn tiên tử”.
Ninh Chức Tuyết đi rồi, Liễu Tam Tương mới xuất hiện rồi nói: “Công tử để cô ấy đi thế à? Tôi còn tưởng cô ấy sẽ ở lại với công tử một thời gian cơ”.
Ngô Bình: “Mới gặp thì sao tôi giữ cô ấy lại được, vả lại sao tôi phải giữ cô ấy ở lại chứ?”
Liễu Tam Tương: “Tôi thấy vận mệnh của cô ấy với công tử dính lấy nhau ghê lắm, giữ người ta lại cũng hay mà”.
Ngô Bình: “Ông Liễu, ông biết cả trò này à?”
Liễu Tam Tương: “Không thì sao tôi lại nói như ban nãy, tôi với cô ấy có quen biết gì đâu”.
Advertisement
Ngô Bình: “Sau này tôi với cô ấy liên quan gì đến nhau?”
Liễu Tam Tương tỏ vẻ thần bí: “Công tử hỏi làm gì, đến lúc đó sẽ biết thôi. Còn bây giờ, công tư mau tăng tu vi đi”.
Ngô Bình lấy được cảnh giới ẩn dấu đó ở tầng thứ sáu của Thái Chân Động, cảnh giới này ở giữa tầng bảy và tám.
Nhưng hiện giờ, anh vẫn đang tu luyện cảnh giới Bí Phủ nên cần hoàn thiện nó trước.
Xong xuôi, anh sẽ dốc toàn lực để hoàn thiện tầng thứ chín.
Ngô Bình vừa bế quan được vài ngày thì nhóm Khuất Đại Thắng đến, anh đã ra ngoài cổng vườn thuốc để gặp họ.
Khuất Đại Thắng cúi người chào rồi nói: “Sư huynh, chuyện anh đại thắng Đao Tiên Môn đã truyền khắp môn phái, các sư huynh đệ đều vô cùng bái phục. Trưởng lão ghi công bảo sư huynh đã lập được đại công nên tối nay mọi người định tổ chức một bữa tiệc mừng công để chúc mừng anh”.
Ngô Bình vốn không thích tham gia tiệc tùng kiểu này, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của nhóm Khuất Đại Thắng thì mềm lòng nói: “Được rồi, tôi sẽ đến”.
Khuất Đại Thắng: “Vâng, để em về báo các các sư huynh khác”.
Họ đi rồi, Băng Ngọc cười nói: “Em vừa ra ngoài đã nghe thấy có rất nhiều người ca tụng chiến tích của công tử và bảo sau này có chỗ dựa rồi”.
Mỗi môn phái đều cần có một đệ tử đứng đầu có thực lực mạnh và có tinh thần trách nhiệm, phải vậy thì môn phái mới phát triển nhanh chóng và có nhiều nhân tài trỗi dậy. Bây giờ, Ngô Bình chính là đệ tử dẫn đầu đó.
Hắc Tướng: “Đúng thế, sau này các môn phái mạnh hơn có gặp đệ tử của Thái Chân Môn ta thì cũng phải biết điều, cân nhắc đủ điều mới dám hành động”.
Ngô Bình: “Hắc Tướng, trước tôi chưa có đệ tử đứng đầu nào à?”
Hắc Tướng: “Đâu phải ai cũng làm được như chủ nhân đâu, từ đời đệ tử dẫn đầu trước đến nay cũng đã hơn 300 năm rồi”.
Ngô Bình: “Giờ người đó sao rồi?”
Hắc Tướng: “Người đó không đột phá được cảnh giới Thần Thông nên đã chết rồi. Từ đó trở đi, tuy Thái Chân Môn có thêm vài thiên kiêu nữa xuất hiện, song không thể trở thành đệ tử đứng đầu được”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!