Ngô Bình dừng xe rồi dẫn Từ Tử Yên đi vào trong khách sạn.
Quản lý đã nhận lệnh nên rất nhiệt tình với Ngô Bình: “Mời hai anh chị tới phòng bao số một dành cho khách quý”.
Ngô Bình và Từ Tử Yên đến đó rồi thì mới biết đây là một căn phòng rất rộng với diện tích trên một trăm mét vuông, hơn nữa còn có hơn chục người đứng chờ sẵn trong phòng, đứng đầu là một người đàn ông để râu mặc áo màu đen đang lần chuỗi tràng hạt trong tay.
Từ Tử Yên trốn sau lưng Ngô Bình rồi nhỏ giọng nói: “Chết, mình bị lừa rồi”.
Ngô Bình bình thản nói: “Chuyện gì đây, các người lừa tôi đến đây để dằn mặt à?”
Người đàn ông để râu thờ ơ nói: “Ban nãy cậu đã giở trò gì đó ngoài cổng, xem ra cậu cũng biết võ công nhỉ”.
Advertisement
Ngô Bình cười nói: “Ông phát hiện ra tôi biết võ thì cũng khá đấy”.
Người đàn ông lạnh mặt nói: “Tôi đoán cậu mới ở cảnh giới Luyện Khí nhập môn đúng không? Có chút tài lẻ này mà cũng dám đến đây gây chuyện, ai cho cậu can đảm vậy hả?”
Ngô Bình: “Ông biết tôi là tu sĩ cảnh giới Luyện Khí à?”
Người đàn ông cười mỉa: “Nhìn cái là biết ngay”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế tu vi của ông ở cảnh giới nào rồi?”
Người đàn ông hơi nhướn cổ lên rồi cao ngạo nói: “Luyện Khí tầng thứ ba”.
Ngô Bình thấy hơi ngạc nhiên, anh biết cảnh giới Luyện Khí tầng thứ ba ở vũ trụ chính chắc chắn khó tu luyện hơn cảnh giới tương đương ở Đại Ngũ Hành Giới, người này làm được xem ra cũng không đơn giản.
Nhưng dù thế thì cũng không bằng một phần nghìn thực lực của anh, dù anh chỉ còn lại một phần thực lực thì cũng có thể đánh bại tên này trong phút mốt.
Thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Ngô Bình, người đàn ông đắc ý nói: “Sao, sợ rồi à?”
Ngô Bình thở dài: “Đúng thế, tôi sợ lát sẽ đánh chết ông”.
Người đàn ông nổi giận rồi cất bước, một luồng khí thế ập tới, sau đó tung một cú đấm vào ngực Ngô Bình.
Đây là một quyền pháp rất thịnh hành ở thế tục, vì nó rất mạnh. Nhưng với Ngô Bình mà nói thì chỉ như gãi ngứa.
Anh chặn cú đấm của ông ta lại bằng một tay, tay còn lại thì tát cho ông ta một cái.
Chát!
Người đàn ông lăn lộn dưới đất rồi nằm im như con cá chết, miệng liên tục sùi bọt mép, còn người thì đã hôn mê.
Ngô Bình cười phá lên: “Tôi đã bảo là sợ sẽ đánh chết ông rồi mà”.
Những người khác ở trong phòng đều sợ đến ngây người, có người còn gọi ngay cho ông chủ.
Ngô Bình kéo ghế cho Từ Tử Yên ngồi xuống như chưa có chuyện gì xả ra, những người khác thì trốn ra một xó, không dám thở mạnh