Người phụ nữ hỏi anh: “Tên đầy tớ kia, tên là gì đấy?”
Ngô Bình cười khẩy: “Gọi tôi là đầy tớ?”
Người phụ nữ đáp: “Chúng tôi gọi cư dân của Ngũ Hành Giới là đầy tớ, anh không phục sao?”
Ngô Bình nói: “Cô mới là đầy tớ, cả nhà cô đều là đầy tớ!”
Người phụ nữ không ngờ một người dân địa phương của Ngũ Hành Giới lại dám đáp trả mình như thế, lạnh mặt nói: “Anh không sợ chết ư?”
Ngô Bình cười khẩy: “Một tu sĩ cảnh giới Luyện Khí như cô mà cũng dám doạ giết tôi?”
Người phụ nữ bảo: “Tuy tôi chỉ là tu sĩ Luyện Khí, nhưng có thể giết anh dễ dàng như giết một con bọ”.
Advertisement
Nói đoạn, bàn tay ngọc ngà của cô ta khẽ vẫy một cái, không khí chấn động, chưởng ảnh đánh về phía anh.
Ngô Bình lách người nhẹ nhàng tránh đi, sau đó sử dụng bùa tiên, một luồng phù quang bay ra từ bàn tay phải, đánh vào người đối phương.
Bùa tiên này là một sự tồn tại vô cùng ghê gớm ở vũ trụ chính. Một tu sĩ Luyện Khí nhỏ bé làm sao chịu đựng uy lực của nó kia chứ?
“Phụt!”
Người phụ nữ trúng phù quang, ngực lõm xuống, há miệng nôn ra nội tảng, cơ thể văng xa mấy mét rồi đập vào một tảng đá lớn.
Sau khi rơi xuống đất, người phụ nữ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, muốn nói gì đó, nhưng mở miệng mà chẳng thốt được lời nào.
Đến khi Ngô Bình tiến lại gần, người phụ nữ đã tắt thở.
Ngô Bình sững sờ nhìn đối phương. Anh không ngờ mình chỉ tung ra một đòn như thế thôi mà lại có uy lực mạnh đến vậy, đánh chết cô nàng ở vũ trụ chính.
Anh tiến lại kiểm tra khí tức, thấy cô ta đã chết thật thì không khỏi thở dài, đoạn lục lọi người đối phương. Trên người cô ta không có thứ gì khác ngoài chiếc nhẫn trên ngón tay, mặt nhẫn được khảm một viên thạch anh màu tím.
Tháo nhẫn ra, anh lập tức phát hiện nó là pháp khí dùng để chứa đồ, bên trong có một không gian khá lớn, còn chứa rất nhiều đồ.
Ngô Bình thử dùng bí lực để mở không gian trong nhẫn, không ngờ lại rất dễ dàng. Suy nghĩ vừa nảy ra, một thanh đoản đao trong nhẫn đã xuất hiện trên tay anh.
Đôi mắt anh sáng lên: “‘Có nhẫn chứa đồ rồi, sau này mang đồ đạc theo sẽ tiện hơn nhiều”.
Anh ném thi thể của người phụ nữ vào trong vũng nước, dùng mấy tảng đá lấp lại rồi quay về cung điện.
“Trước đó, người kia bảo nơi đây rất nguy hiểm, chẳng lẽ ám chỉ cung điện này sao?”
Anh đi đến trước cung điện, cổng đã mở ra. Anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật để quan sát, phát hiện trên mặt đất của cung điện có rất nhiều bẫy, giữa không trung còn có cấm chế vô cùng lợi hại.
Tu sĩ bình thường không nhìn thấy được những thứ này, nhưng năng lực nhìn thấu vạn vật của Ngô Bình có thể quan sát chúng.