Ra khỏi đại sảnh, Ngô Bình nhìn thấy rất nhiều tiêu sư và tiêu đầu đang đợi anh. Thấy hai người họ đi ra, có người hỏi: "Long tiêu đầu, thế nào rồi?"
Long tiêu đầu cười nói: "Từ giờ người anh em này sẽ tạm thời là tiêu đầu một sao. Thử việc ba tháng xong, nếu không có gì phát sinh thì sẽ chính thức chuyển thành tiêu đầu ba sao".
Mọi người lập tức vỗ tay hoan hô, mấy tiêu đầu khác thi nhau chúc mừng.
Ngô Bình cũng hiểu được suy nghĩ của họ. Thực lực của anh đủ mạnh, nếu có thể ở lại tiêu cục Uy Hổ này thì sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc, bất cứ thế lực nào muốn gây hấn với tiêu cục của họ cũng phải suy xét cẩn trọng! Sự xuất hiện của Ngô Bình có ích với tất cả mọi người!
Ngô Bình chào hỏi và làm quen mọi người xong thì quay về chỗ ở của mình. Đó là một khu vực biệt lập, mặc dù đơn giản nhưng đầy đủ các đồ dùng cần thiết.
Sau khi trở thành tiêu đầu, Ngô Bình liền quay lại nhà trọ từ biệt Mẫn Nhi.
Khi về tới cổng, anh chợt cảm thấy có điều khác lạ. Cửa nhà anh đang đóng, anh lại nhìn sang nhà Mẫn Nhi cũng đóng cửa im thin thít.
Advertisement
Bình thường mà nói thì giờ này Mẫn Nhi sẽ không khoá cửa mà đang ở trong nhà sắp xếp đồ đạc giúp anh.
Anh cẩn thận quan sát thì phát hiện ra xung quanh có mấy kẻ đang nấp ở góc tối ngó vào bên trong, có lẽ chính là tai mắt được cài cắm ở đây để theo dõi anh.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng đến cạnh bức tường nhà Mẫn Nhi rồi nhẹ nhàng nhảy lên tường. Anh quan sát một lát thì thấy mẹ Mẫn Nhi đã bị hại chết bởi một vết dao chí mạng đâm vào ngực!
Mí mắt anh giật giật, kẻ có thể tìm ra anh lúc này chỉ có người của tiêu cục Tứ Phương, bọn chúng cuối cùng đã tìm thấy anh!
Anh đi tới bên cạnh bức tường, muốn nghe xem mấy kẻ đang nấp nói gì. Một kẻ lên tiếng: "Nếu không phải chúng ta may mắn nghe được tin ở đây có một kẻ bán đan dược trên phố thì chỉ e sẽ không thể tìm thấy hắn".
Một kẻ khác nói: "Lát nữa hắn quay lại thì lập tức giết ngay, không được để lại hậu hoạ!"
Kẻ vừa nói chính là Trương Tân Giáp!
Ngô Bình đi ra khỏi nhà, khẽ khàng ra sau một kẻ đang nấp, vỗ lên vai hắn một cái. Kẻ kia lập tức quay lại, nhưng cũng bị Ngô Bình đánh ngất luôn.
Ngô Bình kéo kẻ này ra chỗ khuất, đổi quần áo cho hắn rồi khẽ ấn lên mặt, dịch dung thành gương mặt của kẻ kia.
Anh đi tới trước cửa, đẩy cửa đi vào.
Trong sân có bốn kẻ, thấy "đồng đội" đi vào thì đều cau mày lại. Một tên hỏi: "Trương Ngũ, cậu không canh bên ngoài đi, vào đây làm gì?"
Ngô Bình toét miệng cười, chỉ về phía nhà vệ sinh.
Mấy tên kia trừng mắt nhìn anh, nói: "Đúng là tên phiền phức!"
Ngô Bình lách qua mấy kẻ này nhưng không đi vào nhà vệ sinh mà đẩy cửa bước vào nhà, trên mặt là niềm phấn khích.
Trong phòng, Mẫn Nhi hôn mê nằm trong góc. Trương Tân Giáp đang ngồi đó, nói chuyện với mấy tay tiêu đầu. Thấy "Trương Ngũ" đột nhiên đi vào, Trương Tân Giáp sáng mắt lên, hỏi: "Có phải hắn về rồi không?"
Trương Ngũ gật đầu như bổ củi, Trương Tân Giáp đột ngột đứng dậy, trầm giọng ra lệnh: "Chuẩn bị!"
Sau đó bọn chúng đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng khi chúng quay lưng lại với Ngô Bình, anh lập tức ra tay, giáng một quyền vào lưng bọn chúng.
"Bịch bịch bịch!"