Ngô Bình: “Các anh chuyên cướp dược liệu của người khác sao?”
“Đúng vậy…”. Anh ta run run đáp: “Đừng giết tôi”.
“Rắc rắc”.
Ngô Bình chưởng nát đầu anh ta, sau đó bắt đầu lục soát ba người họ.
Trên người hai tu sĩ Luyện Khí chỉ có một ít đồ vặt vãnh, không đáng tiền. Có điều trên người của tu sĩ cảnh giới Thần Thông đó thì lại có một túi chứa đồ. Sau khi mở ra Ngô Bình phát hiện có cả trăm cây linh dược, loại tệ nhất cũng là linh dược cấp năm, loại tốt nhất là linh dược cấp mười.
“Ba người này không biết đã hại chết bao nhiêu người mới cướp được nhiều linh dược thế này”.Anh cất túi chứa đồ rồi tiếp tục đi về phía trong.
Advertisement
Anh đi được một đoạn thì phát hiện đất ở xung quanh biến thành màu tím, còn tỏa ra mùi hương nhẹ. Anh đưa tay ra bốc một nắm đất lên thì phát hiện đấy là Linh Nhưỡng.
Linh Nhưỡng là môi trường sinh trưởng tốt nhất của linh dược nên linh dược xung quanh mọc rất nhiều, đâu đâu cũng có.
Có điều Ngô Bình lại thấy căng thẳng, linh dược ở đây nhiều như vậy nhưng sao lại không có ai hái? Chỉ có một khả năng là chỗ này cực kỳ nguy hiểm.
Thế là anh từ từ cúi thấp người, sau đó chầm chậm lùi về sau, định rút khỏi vùng đất đó.
Lúc chân anh còn cách mép Linh Nhưỡng chỉ còn mấy mét nữa thì bên dưới mặt đất bỗng có vô số sợi râu màu tím vươn lên, quấn chặt lấy hai chân anh, rồi nhanh chóng vươn lên phía trên cơ thể, bọc chặt lấy anh.
Ngô Bình kinh ngạc, cố hết sức giãy giụa nhưng những sợi râu đó lại chắc lạ thường, có làm thế nào cũng không thoát ra được.
Lúc này bên trên rễ bỗng xuất hiện vô số gai nhọn, đâm thủng da anh, truyền dịch độc làm người anh.
Ngô Bình liền dùng linh phù trị độc, một luồng sáng xanh liền bộc phát trong cơ thể anh. Luồng sáng xanh khắc chế độc tố, những sợi râu đó cứ như chạm phải điện, lập tức rút khỏi cơ thể Ngô Bình.
Ngô Bình bực bội, hai chân toát ra rất nhiều ánh sáng xanh, truyền vào trong lòng đất, mặt đất như bốc hơi, vô số sợi râu bay ra, tập hợp lại trên không trung tạo thành một quái vật cao mười mấy mét vừa giống người vừa giống khỉ, được tạo ra hoàn toàn từ sợi râu.
Ngô Bình ngưng tụ chân lực, đấm về phía con quái vật, nắm đấm toát ra ánh sáng màu xanh, đập lên đối phương như một quả đạn pháo.
Một tiếng kỳ quái vang lên, các sợi râu bỗng bốc cháy, tạo nên ngọn lửa màu xanh. Sau khi ngọn lửa tắt, những sợi râu đó liền biến thành màu vàng kim, rồi rã ra thành sợi như tơ, từ từ rơi xuống.
Ngô Bình bắt lấy một sợi tơ, cảm giác như nó có sinh mệnh, chỉ là không có ý thứ thôi. Anh giật mình, truyền chân lực vào trong thì bỗng dưng những sợi tơ đó liền sống dậy.
Mắt anh sáng lên, anh vung tay, tất cả các sợi tơ đều quấn lên người anh, tự dệt thành một chiếc áo giáp màu xanh ánh kim rất đẹp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!