Ngô Bình nghe vậy liền vội vàng lên tiếng: “Anh Lục, các vị, tôi còn có việc, đi trước nhé”.
Đám Lục Thiên Tường còn muốn giữ anh lại, nhưng Ngô Bình kiên quyết muốn đi, họ cũng đành thôi. Trước khi anh đi, Lục Thiên Tường hứa chắc rằng sẽ nhanh chóng thuyết phục các bộ lạc và điều tra rõ ràng kẻ sai khiến đằng sau.
Ngô Bình cùng lão Thạch Đầu trở về ải Thần Võ.
Advertisement
Cả đi lẫn về đều không mất nhiều thời gian. Thấy họ bình an quay về, Kỷ Nhược Phi cười nói: “‘Huyền Bình à, có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình cười đáp: “Thu hoạch rất lớn”, sau đó kể tóm tắt những chuyện đã xảy ra cho cô ấy biết.
Advertisement
Nghe xong, Kỷ Nhược Phi kinh ngạc: “Hai mươi bốn bức hình ấy có thể liên lạc với vũ trụ chính ư, còn cao siêu hơn cả vật tổ!”
Ngô Bình nói: “Trong năng lượng của vũ trụ chính chứa đựng thông tin rất quan trọng, có điều cần thời gian để lĩnh ngộ chúng. Anh cảm thấy nó có thể giúp ích cho tôi trong việc lĩnh ngộ trật tự cao nhất”.
Kỷ Nhược Phi đáp: “Tốt quá rồi. Nếu những bộ lạc này thần phục, đế quốc Thiên Võ sẽ là thế lực mạnh nhất trong lịch sử!”
Hàn huyên được vài câu, Ngô Bình bắt đầu thử ghép hai mươi bốn hình ảnh kia lại. Lúc này, hình ảnh trong vũ trụ của anh đang chầm chậm hợp lại, quá trình này vô cùng chậm và tiêu hao rất nhiều tinh lực.
Anh có phần không chịu đựng được, lập tức lấy nhân huyết đã thu thập trên đảo Hỗn Mang, đổ vào một cái vại lớn rồi nhảy vào đó.
Năng lượng bên trong liền không ngừng rót vào cơ thể anh, bổ sung thể lực.
Nhờ sức mạnh tăng cường, hai mươi bốn hình ảnh kia cuối cùng cũng hợp lại với nhau. Giữa chúng vốn có lực bài xích rất mạnh, nhưng một khi Ngô Bình phá giải được lực bài xích này, chúng sẽ đột ngột hợp lại, phát ra ánh sáng rực rỡ.
Ngay sau đó, hai mươi bốn hình ảnh đã ghép thành một bức hình hoàn chỉnh. Sau khi Ngô Bình nhìn thấy hình ảnh này, cơ thể lập tức run lên.
Vũ trụ trong cơ thể anh xuất hiện một vòng xoáy năng lượng khổng lồ. Một chùm ánh sáng dày đặc chiếu xuống, năng lượng bên trong liền thuần khiết hơn trước gấp trăm lần. Sau khi năng lượng này xuất hiện, vũ trụ của Ngô Bình bắt đầu biến hoá sâu sắc hơn.
Ngô Bình cảm thấy cơ thể mình không thể chịu được sức mạnh quá lớn này, bề mặt da bắt đầu xuất hiện vết nứt nẻ. Anh vội vàng lấy ra bốn lọ thuốc do sinh linh vũ trụ chính để lại.
Bột thuốc trong bốn lọ này có những công dụng riêng. Anh mở một lọ rồi lấy một nắm thuốc, vừa bôi lên người vừa cho vào miệng.
Sau khi dùng gần hết một lọ thuốc, bề mặt cơ thể Ngô Bình bắt đầu phát sáng, vết nứt đã khép lại, đồng thời dược lực lan khắp toàn thân, tôi luyện cơ thể anh.
Anh thở phào, cơ thể này xem như cứu được rồi. Có điều đạo thần của anh vẫn đang rất khó chịu. Bị chùm sáng kia chiếu vào, nó không ngừng bốc khói đen.
Ngô Bình nghiến răng, mở thêm một lọ thuốc. Lọ này có tác dụng tấm bổ cho tinh thần, sau khi uống vào, đã bắt đầu có công hiệu với đạo thần.
Nhờ hai lọ thuốc, cơ thể và tinh thần của Ngô Bình đều thăng hoa, có sự nâng cao về chất. Dần dần, anh không còn đau đớn nữa, đạo thần được chùm sáng chiếu vào cũng bắt đầu cảm thấy dễ chịu, cơ thể như được tắm gió xuân.