Kỷ Nhược Phi gật đầu: "Được, tôi sẽ cử người đi làm ngay”.
Anh lại nói với lão Thạch Đầu: "Lão Thạch Đầu, phiền ông dẫn đường, đến lúc đó tôi sẽ trà trộn vào trong thương đội”.
Lão Thạch Đầu nói: "Nhưng đại nhân, các bộ lạc này rất nguy hiểm. Cho dù là có tôi ở đó cũng không thể bảo đảm trăm phần trăm an toàn”.
Advertisement
Ngô Bình: "Chuyện này thì ông cứ yên tâm, tôi chắc chắn có thể bảo đảm mọi người được an toàn. Đương nhiên, sau khi việc thành, tôi sẽ cho ông một khoản tiền lớn để ông an nhàn hưởng thụ tuổi già”.
Nghe xong lời này, lão Thạch Đầu cắn răng nói: "Được, tôi sẽ đi cùng đại nhân!"
Advertisement
Rất nhanh sau đó, sau khi biết tin có cao thủ bảo vệ và người dẫn đường giàu kinh nghiệm như lão Thạch Đầu thì lập tức có một thương đội địa phương nhận đi chuyến này.
Vì vậy, đêm hôm đó, một thương đội gồm mười cỗ xe và hơn năm mươi người đã lên đường. Xe ngựa chủ yếu dùng để kéo người, hàng hóa thì xếp vào trong pháp khí chứa đồ, tất cả đều ở trên người Ngô Bình.
Chủ nhân của thương đội là một người đàn ông trung niên tên là Lý Quý Thành, ông ta có nhiều năm kinh nghiệm đi buôn và đã vài lần ra vào biên ải để kinh doanh. Tuy nhiên, mấy năm nay loạn lạc, ông ta không dám đi lại như xưa nữa.
Lý Quý Thành không biết thân phận của Ngô Bình mà chỉ biết anh là cao thủ có thể bảo vệ bọn họ nơi biên cương hỗn loạn nên gọi Ngô Bình là Ngô tiêu sư.
Đoàn xe chậm rãi đi về hướng khu rừng, lão Thạch Đầu nói: "Bên ngoài biên cương nguy hiểm nhất chính là khu rừng này, chỉ cần xuyên qua rừng rậm, phía sau sẽ an toàn hơn”.
Lý Quý Thành hỏi: "Ngô tiêu sư, tôi nghe người của tôi nói cậu là đệ nhất tiêu sư của đế quốc Thiên Võ?"
Ngô Bình gật đầu: "Đương nhiên, trên đời này không có món hàng nào mà tôi không bảo vệ được”.
Lý Quý Thành gật đầu: "Vậy cũng tốt, trong rừng rậm phía trước có một tộc ăn thịt người. Đến khi gặp phải bọn chúng, nhất định phải nhờ Ngô tiêu sư bảo vệ".
Ngô Bình hỏi: "Lão Thạch Đầu, ông có biết bộ tộc ăn thịt người này không? Bọn họ có vật tổ không?"
Lão Thạch Đầu: "Có. Vật tổ của bộ tộc ăn thịt người là một con quái vật hai đầu rất hung ác”.
Ngô Bình: "Lão Thạch Đầu, trong lịch sử hình như không có triều đại nào chiếm đóng biên giới, ông có biết lý do không?"
Lão Thạch Đầu: "Đó là bởi vì nơi đây có một số vùng cấm địa, và đôi khi có những sinh vật rất đáng sợ đi ra khỏi cấm địa. Tôi nghe các trưởng lão nói rằng đã từng có một triều đại rất hùng mạnh, được Thần tộc hậu thuẫn và lãnh thổ của nó chiếm gần một nửa lục địa Hồng Hoang. Nhưng một quốc gia như vậy cuối cùng đã bị hủy diệt bởi sinh vật ở trong cấm địa, toàn bộ hoàng tộc đã chết trong một đêm”.
Ngô Bình: "Những sinh vật trong cấm địa đó là gì?"
Lão Thạch Đầu lắc đầu: "Không ai biết, người biết đều đã chết cả rồi”.
Nói đến đây, ông ta nói: "Nhân tiện, có một khu cấm địa trong khu rừng này”.