Dương Tư Linh là người thẳng thắn, trong lòng không vui ngoài mặt lập tức thể hiện rõ, cô ấy lạnh nhạt nói: “Thím hai, cha cháu nói rồi, sau này gia nghiệp nhà này đều là của cháu và Sở Hàn!”
Lời này, đúng là Dương Thế Chân từng nói, bởi vì ông ấy rất cưng chiều cô con gái này. Nhưng ông ấy nói câu này tiền đề là, Ngô Bình tương lai chắc chắn phải có tiền đồ mở rộng, chút sản nghiệp nhà họ Dương này, anh ấy không ngó đến.
Nhưng Hoàng Ngọc Trinh lại không biết mấy chuyện này, cô ta kinh ngạc trong lòng, nói: “Giao sản nghiệp cho các cháu?”
“Đúng vậy”. Dương Tư Linh cố ý chọc giận đối phương: “Cha cháu tự mình nói”.
Advertisement
Vẻ mặt Hoàng Ngọc Trinh u ám, quay người đi về.
Dương Tư Linh cũng không biết, câu nói này của cô ấy, sẽ rước họa lớn cho mình.
Lại nói Hoàng Ngọc Trinh vội vàng về viện, một người trông giống quản gia đang đợi ở đây.
Advertisement
Cô ta vội nói: “Khánh An, không tốt rồi”.
Người tên Khánh An này, là đại quản gia của Dương phủ, những chuyện lớn nhỏ đều cần nghe theo lệnh ông ta. Dương Thế Chân mấy năm nay đều không chạm đến Hoàng Ngọc Trinh, vì vậy không lâu sau đó cô ta và Khánh An đã dính lấy nhau, tất cả chuyện này đều giấu Dương Thế Chân.
Khánh An nhíu mày: “Sao vậy?”
Hoàng Ngọc Trinh: “Dương Thế Chân muốn giao sản nghiệp cho con rể tương lai Sở Hàn kia. Nếu vậy thì con trai tôi phải làm sao?”
Đại quản gia Khánh An đảo mắt, nói: “Vậy thì, điểm mấu chốt hiện tại chính là Sở Hàn và Dương Tư Linh. Hai người này, chỉ cần chết đi thì thì hôn sự cũng không thành!”
Hoàng Ngọc Trinh kinh ngạc: “Ông nói là, giết chết một trong hai người họ?”
Khánh An gật đầu, ông ta ngẫm nghĩ nói: “Chỗ tôi có loại thuốc độc không màu không mùi, sau khi dùng, thất khiếu sẽ chảy máu mà chết, hơn nữa chất độc sẽ biến mất trong thời gian ngắn, khiến người ta không tra ra được nguyên do. Cô nghĩ cách, bỏ nó vào trong đồ ăn thức uống của Dương Tư Linh!”
Hoàng Ngọc Trinh có chút sợ hãi: “Dương Thế Chân có đoán được là do tôi làm không?”
Khánh An lạnh nhạt nói: “Quan hệ giữa cô và Dương Tư Linh trước giờ không tệ, Dương Thế Chân sẽ không nghĩ đến cô. Đừng sợ, bây giờ cô không ra tay thì sau này muốn ra tay cũng không còn cơ hội!”
Hoàng Ngọc Trinh cắn răng: “Được, bây giờ tôi sẽ đi!”
Ở bên kia, Dương Tư Linh đang tìm kiếm đồ tốt thì Ngô Bình đến.
“Anh Sở, không phải mọi người đi đến Tứ Anh Trại sao? Tình hình thế nào rồi?”. Cô ấy vội hỏi.
Ngô Bình nói: “Mọi chuyện đều thuận lợi, bác Dương đang tiếp quản nơi đó, anh đến thăm em thử”.
Dương Tư Linh: “Anh Sở, đây là mẹ em”.
Ngô Bình tiến lên chào hỏi, nói vài câu rồi hai người đến phòng của Dương Tư Linh.
Phòng riêng của Dương Tư Linh, ngay cả Dương Thế Chân cũng rất ít khi đến, ngoài ra Ngô Bình là người đàn ông đầu tiên vào phòng riêng cô.
Trong phòng có mùi hương nhàn nhạt, anh vừa ngồi xuống thì một hầu nữ đã bưng một ấm trà đi vào, nói: “Cô chủ, trà mới pha”.
Dương Tư Linh nói: “Để đó đi”. Sau đó tự mình rót cho Ngô Bình một chén trà.
Chén trà vừa đặt lên miệng, trong lòng Ngô Bình khẽ động, cảm giác chén trà có gì đó kỳ lạ. Bên kia, Dương Tư Linh cũng rót trà, đang định uống.
Ngô Bình vội nói: “Không thể uống!”
Dương Tư Linh sững người: “Sao vậy?”