Lâm Tiên Nhụy cười nói: “Trong tay mẹ không có tiền, phải tìm người mượn chứ”.
Giờ Ngô Bình mới phát hiện trang sức trên người Lâm Tiên Nhụy thiếu bớt rất nhiều, anh hiểu ra hỏi: “Mẹ bán đồ trang sức rồi à?”
Lâm Tiên Nhụy vội nói: “Không phải bán, là cầm, có thể chuộc lại!”
Advertisement
Dù có chút cảm động, tuy người phụ nữ không phải người thân của mình nhưng bà ấy yêu thương mình là thật, Ngô Bình thở ra: “Mau đi chuộc đồ, mẹ không đủ tiền thì con còn đây”.
Lâm Tiên Nhụy: “Chỉ một trăm tiền vàng thôi, nhiêu đây đủ rồi”.
Advertisement
Nhìn Lâm Tiên Nhụy rời đi, Ngô Bình suy tư: “Bà ấy cũng sống không thoải mái, sau này không thể để người khác bắt nạt người mẹ này!”
Anh vừa định về phòng, một cô gái yêu kiều đi tới, trong đôi mắt đẹp mang theo tia mong đợi, sợ hãi xen lẫn vui mừng: “Anh Hàn, anh không sao rồi, tốt quá!”, nói xong cô ta nhào vào ngực Ngô Bình.
Ngô Bình nhích người né tránh, nhìn chằm chằm cô gái: “Tôi không chết, chẳng phải cô nên thất vọng sao?”
Cô gái này là Xuân Kỳ- con gái nuôi của đại phu nhân, trước đó Sở Hàn đã thua trong tay cô ta.
Nghe anh nói thế, hai mắt cô ta đỏ hoe: “Anh Hàn, anh nói gì kỳ vậy?”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Không cần giả bộ nữa, cô hạ loại độc dược mãn tính cho tôi, tôi biết hết rồi. Không do cô thì sao tôi thua Sở Thiết?”
Thấy đối phương đã biết, Xuân Kỳ cũng không diễn nữa, cô ta cười lạnh: “Sao anh biết?”
Ngô Bình: “Vì sao tôi biết được, chuyện này không quan trọng. Cô về nói với đại phu nhân là đừng chọc tới tôi nữa, bằng không đừng trách sao tôi không nể nang!”
Xuân Kỳ từ từ lui ra sau, gằn từng chữ: “Tôi nhất định sẽ chuyển lời!”
Thấy cô ta lui ra ngoài cửa rồi rời đi, Ngô Bình lẩm bẩm: “Không chừng đại phu nhân này sẽ lại ra tay, mình cần đi gặp cha Sở Hàn!”
Suy tính một lát, anh đi về hướng một sân viện khác, đây chính là nơi ở của gia chủ nhà họ Sở - Sở Trường Canh.
Đến cửa ra vào, anh bị một người đàn ông cao lớn ngăn lại, người này là thủ lĩnh võ sư canh chừng, tên là Thạch Tiến, cao thủ Tôi Thể tầng tám.
Thấy Sở Hàn, Thạch Tiến đi tới ngăn lại: “Về đi!”
Ngô Bình nhíu mày: “Thạch Tiến, thứ có mắt như mù, biết tôi là ai không?”