Lạc Ngưng Đan ngẫm nghĩ rồi nói: “Ừ, vậy làm theo em bảo đi”.
Vì thế, cả hai đã sửa soạn lại thật đẹp sau đó xuất hiện ở thành Không Tinh với thân phận là người yêu của nhau.
Thành Không Tinh chính là một vì sao, bên trong thành có rất nhiều khoảng trống. Về sau, dần có người đến đây làm ăn, sau đó người cứ đông dần rồi hình thành một thành phố đông đúc như hiện giờ.
Advertisement
Không lâu sau, Ngô Bình và Lạc Ngưng Đan đã đến nơi. Họ nắm tay nhau nói cười đi dạo khắp nơi. Cửa hàng trong thành nhiều, đương nhiên quán rượu cũng không ít.
Họ đi tới một nơi sầm uất nhất, ở đây toàn bán đồ quý. Họ đi qua một cửa hàng bán trang sức, Ngô Bình đứng lại rồi cười nói: “Chị Lạc, em chọn vài món trang sức cho chị nhe”.
Lạc Ngưng Đan nhìn anh rồi nói: “Em mua cho chị, không sợ các cô vợ ở nhà ghen à?”
Advertisement
Ngô Bình: “Tu hành đến cảnh giới như chúng ta rồi thì đâu còn tình cảm trần tục nữa”.
Lạc Ngưng Đan cười nói: “Ừ, thế chị không khách sáo nữa”.
Đây là cửa hàng trang sức lớn nhất ở đây, bất kỳ món đồ nào cũng có giá cao ngất.
Lạc Ngưng Đan vừa vào, chưởng quỹ đã sáng mắt lên rồi vội ra đón: “Trình phu nhân, cô đến rồi ạ!”
Ngô Bình không giải thích mà nói: “Ông chủ, mang món đồ trang sức quý nhất trong cửa hàng ông ra đây”.
Ông chủ thoáng nghi hoặc rồi cười hỏi: “Cậu trông hơi lạ, xin hỏi là?”
Ngô Bình đặt tay lên eo của Lạc Ngưng Đan rồi cười nói: “Tôi là người yêu của cô ấy”.
Ông chủ run lên, tròng mắt suýt rơi ra ngoài, nhưng vẫn cố hỏi lại: “Người yêu ạ?”
Ngô Bình: “Đúng”.
Ông chủ vội nhìn ra chỗ khác, không dám hỏi gì thêm nữa mà nói: “Mời đi theo tôi, trang sức quý ở trên tầng năm”.
Ba người đi lên tầng năm, Ngô Bình thấy giá trang sức ở đây rẻ nhất cũng cả trăm triệu. Chúng không chỉ là trang sức nữa, mà còn có hiệu quả như một món pháp khí.
Ví dụ như một đôi hoa tai, bên trên có khắc trận pháp cỡ nhỏ, nó không chỉ có sức phòng vệ tuyệt vời, mà còn khiến dung nhan của người đeo phù hợp với quy luật của trời đất nên sẽ ngày càng đẹp hơn.