Người áo tím: "Huyễn Âm tiên tử ngoài mặt phục tùng chúng ta nhưng trong lòng thì chưa chắc. Giờ cô ta lại gặp được mấy tên này, liệu có vấn đề gì không?"
Người đàn ông áo vàng: "Trên người cô ta có cấm chế nên sẽ không dám phản bội chúng ta đâu. Bốn kẻ này rất cứng đầu. Nếu không trị tận gốc thì chắc chắn bọn chúng sẽ không chịu ngoan ngoãn nghe lời".
Hầu Sinh đưa Tố Nương rời khỏi đó. Hắn giả đò vô cùng cảm động, nói: "Bốn vị ân nhân, tiểu sinh sợ trên đường đi sẽ bị truy sát, mọi người có thể làm phước đưa chúng tôi về đến nhà được không?"
Advertisement
Sự việc đã đến nước này, Lý Dật cũng không cảm thấy phiền phức. Cậu đáp: "Được, chúng ta đi thôi".
Đoàn người đi ra khỏi thành Cực Lạc, bay ra phía bên ngoài thành. Đi hơn nghìn dặm thì tới một thung lũng, bên trong thung lũng bốn mùa đều như xuân, trăm hoa đua nở, phong cảnh diễm lệ.
Đến thung lũng, đằng trước có một lâu các, Hầu Sinh cười nói: "Đó chính là nhà tôi".
Advertisement
Lý Thái Nhất thoáng cau mày, nơi này không giống nơi mà người bình thường có thể ở. Hầu Sinh được ở nơi thế này thì sao có thể không có tiền được?
Cho nên, khi mấy người Lý Dật định đi vào, Lý Thái Nhất kéo họ lại, nói: "Hầu Sinh, bọn tôi chỉ tiễn anh tới đây thôi".
Hầu Sinh vội vã nói: "Các vị ân nhân, mời tới nhà tôi ngồi chơi đã. Nếu không trong lòng tôi sẽ áy náy không yên".
Nhưng Lý Thái Nhất lại rất kiên quyết, đáp: "Chúng tôi còn có việc, cáo từ", nói rồi kéo mấy anh em theo.
Hầu Sinh đảo mắt, đưa tay lục tìm trong người thứ gì đó. Sau đó, đột nhiên một tiếng đàn cầm từ phía lâu các kia vọng tới. Vừa nghe tiếng đàn này, mấy người Lý Dật đã thấy dao động tâm can, bước chân muốn đi mà không thể đi tiếp.
Lý Thái Nhất hơi sững lại: "Tiếng đàn hay quá".
Hầu Sinh cười nói: "Là chị gái tôi đang đàn đó. Các vị ân nhân, chi bằng tới nhà tôi ngồi chơi, uống trà nghe đàn có phải là sung sướng không?"
Tiếng đàn kia như có ma lực, đầu óc Lý Thái Nhất không còn tỉnh táo nữa. Cậu đáp: "Vậy cũng được".
Bốn anh em đi tới thung lũng, đi vào lâu các. Lúc này, một người con gái đang ngồi trong sảnh chơi đàn. Cô gái này mặc đồ màu xanh lục, đeo mạng che mặt màu trắng, đôi mắt long lanh có hồn.
Mấy anh em ngồi xuống, Lý Thái Nhất nghe xong một khúc rồi nói: "Tài nghệ chơi đàn của cô đúng là quá giỏi, không ngờ còn có thể làm lung lạc ý chí, kiểm soát người khác".
Cô gái kia kinh ngạc, Hầu Sinh và Tố Nương mặt cũng biến sắc, bất giác lùi về sau.
Cô gái đeo mạng che mặt thở dài nói: "Các vị công tử lại không hề bị tiếng đàn ảnh hưởng đến thần trí, tiểu nữ xin bái phục".
Lý Dật: "Cũng không phải hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Chỉ là từ nhỏ chúng tôi đã tu tâm, chút Đạo hạnh này của cô sao có thể lay chuyển Đạo tâm của chúng tôi?"
Lý Thái Nhất: "Không sai, tiếng đàn này còn thua xa so với Thiên Ma Khúc".
Cô gái kinh ngạc: "Công tử từng nghe Thiên Ma Khúc?"
Lý Thái Nhất: "Đâu chỉ là nghe qua, tôi còn từng đàn qua, là do bố tôi dạy". .