Một trong số đó nói: “Haizz, tiếc thật chứ, mấy nữ tu này đều để lại cho công tử, nếu không chúng ta cũng có thể sung sướng một hồi”.
“Anh đừng nên tơ tưởng đến chúng thì hơn. Bây giờ công tử đang thuần hóa vị tiên tử Phiêu Miểu đó, một khi cô ta khuất phục thì đám phụ nữ này đều là của hồi môn”.
“Ầm!”
Không khí xung quanh bỗng chấn động, Ngô Bình xuất hiện trước mặt đám người này.
Advertisement
Người vừa nói đó hoảng hồn, sau đó tức giận nói: “Mày là ai?”
Ngô Bình hỏi: “Tiên tử Phiêu Miểu đang ở đâu?”
Advertisement
Người này trợn mắt: “Mày to gan thật…”
Ngô Bình bóp chặt vai hắn, lạnh lùng hỏi: “Trả lời câu hỏi, nếu không sẽ chết”.
“Mày có biết bọn ta là người của ai không?”
“Phụt!”
Người này bỗng nổ tung, biến thành vũng máu.
Ngô Bình lại nhìn người thứ hai: “Nói, tiên tử Phiêu Miểu ở đâu?”
Mấy người còn lại đều hoảng sợ không dám thở mạnh, người bị hỏi đó run giọng nói: “Ở nhà họ Thương”.
Ngô Bình: “Tại sao nhà họ Thương lại muốn tiêu diệt đại thế giới Thái Thanh, có biết không?”
Người này vội nói: “Hình như là vì muốn đi vào đại thế giới Thượng Thanh”.
Ngô Bình cười nhạo: “Trong các người chỉ có một người có thể sống sót dẫn tôi đến nhà họ Thương”.
Anh vừa dứt lời, có một người vội quỳ xuống: “Tôi sẵn sàng dẫn đường”.
Ánh mắt Ngô Bình trở nên lạnh lùng, ngoài người đang quỳ dưới đất đó thì đám người còn lại đều bị nổ tung mà chết.
Sau khi giết đám người này, anh nhìn các nữ tu trong điện, dĩ nhiên các nữ tu nhận ra Ngô Bình, biết anh là thiên kiêu của tiên giáo Thái Thanh nhưng bọn họ đều bị trúng cấm chế nên không thể động đậy.
Ngô Bình bước đến, vung tay lên, tất cả cấm chế đều biến mất, mọi người bật khóc quỳ xuống đất.