Sau khi nếm thử vài vị thuốc, Ngô Bình đã lấy roi Bách Thảo ra rồi bắt đầu gom dược lực. Anh vung roi Bách Thảo lên thì dược liệu trong phạm vi trăm dặm đều rung lên, dược lực bên trong chúng đều không ngừng bị roi Bách Thảo hấp thu và tiến vào không gian khác nhau.
Cứ thế, Ngô Bình đã bay một vòng ở ruộng thuốc này và gom được rất nhiều dược lực. Các dươc lực mà roi Bách Thảo hấp thu được thì Ngô Bình cũng có thể cảm nhận, hơn nữa anh còn có thể phân loại, chứ không cần nếm thử từng cây.
Xong xuôi, nhóm Ngô Bình đã rời khỏi Thất Bảo Giới, sau đó anh vẫy tay một cái, pháo đài đã thu nhỏ rồi được anh cất đi.
Bọn họ tiếp tục đi xuyên qua khu rừng, loáng cái Ngô Bình đã ngửi thấy một hương thơm lạ. Anh đi về phía phát ra mùi hương thì nhìn thấy một cái giếng cổ. Cái giếng này cao nửa mét, miệng giếng có đường vân cổ kính, bên trong không ngừng phun nước ra. Nhưng nước giếng vừa chạm đất thì đã biến mất, như bị mặt đất hút mất.
Advertisement
Quanh cái giếng mọc rất nhiều dược liệu, ít cũng phải trên chục nghìn mẫu, hơn nữa càng gần giếng thì chất lượng của dược liệu càng cao, chúng đã thu hút ánh nhìn của Ngô Bình.
“Hay quá! Xem ra nước của giếng này rất thích hợp cho thực vật phát triển”.
Advertisement
Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, chẳng lẽ lại là nước thần Thái Sơ à?”
Ngô Bình: “Nhìn là biết ngay”.
Anh đáp xuống cạnh giếng rồi vốc nước lên, nhưng nước vừa chạm tay anh thì đã biến mất ngay. Cùng lúc đó, anh cũng cảm nhận được có một luồng sức mạnh đang thuận theo đôi tay và chảy vào trong người mình.
“Nước sinh mệnh”, Ngô Bình sáng mắt lên.
Thiên Tuyết Linh Kiều: “Nước sinh mệnh ư?”
Ngô Bình nghiêm túc nói: “Nước sinh mệnh có tác dụng rất tốt với tu sĩ, nó có thể tăng lực sinh mệnh cho tu sĩ lên vô hạn, đúng là vật quý!”
Đột nhiên có một luồng khí tức ập tới gần họ, A Ly lập tức bay lên cao rồi cười lạnh nói: “Nó vẫn đến kìa”.
Ngô Bình không nhiều lời mà giữ chặt miệng giếng rồi nói: “Lên nào!”
Uỳnh!
Mặt đất rung lên, cái giếng đã bị Ngô Bình chuyển vào trong vũ trụ nhỏ của mình. Cùng lúc đó, A Ly và một bóng xám đang chiến đấu với nhau, trên không vang tiếng những tiếng động mạnh.
Ngô Bình nhìn thì thấy A Ly không hề yếu thế nên nhanh chóng lấy roi Bách Thảo ra để hấp thu dược lực ở gần đây. Chờ anh xong việc thì trận chiến của A Ly đã đến hồi máu lửa, hai tia sét liên tục va chạm và phát ra những tiếng nổ lớn.
Ngô Bình hô lên: “Này, đừng đánh nữa, giếng mất rồi”.
Một tia sét trong đó khựng lại rồi hoá thành một con quái vật xấu xí với bộ lông màu vàng. Nhưng nó vẫn có tay và chân, chỉ là lông dày quá nên đã che mất nên chỉ còn nhìn thấy mỗi đôi mắt.
Thấy cái giếng không còn nữa, con quái vật tức tối lườm Ngô Bình rồi định xông tới, nhưng đã bị A Ly cản lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!