Ngô Bình cười lạnh, anh đứng dậy, nói: “Ai là tá điền nghèo? Tôi là có y thuật tổ truyền!”
Người trung niên không tin chữ nào, cười lạnh nói: “Tên hùm gấu như cậu, cũng dám nói là biết y thuật?”
Ngô Bình: “Ông không tin? Đọc, vậy tôi giúp ông bắt mạch, nếu tôi nói không đúng, ông cứ tát tôi”.
Advertisement
Người trung niên cũng có bản lĩnh, nói: “Được, tôi để cậu bắt mạch”. Nói rồi ông ta đưa tay qua”.
Ngô Bình bắt mạch cho ông ta, anh không có tu vi nhưng y thuật thì vẫn không mất đi. Bắt mạch mười mấy giây, anh nói: “Trên người ông có ba loại bệnh. Thứ nhất là vết thương cũ, có lẽ xảy ra lúc ông còn trẻ, ở trên vai, mỗi ngày đều cảm thấy đau nhức”.
Người trung niên ngây người, lúc còn trẻ đúng là ông ta bị sói hoang cắn trên vai, hơn nữa đến bây giờ vẫn còn đau nhức, sao anh biết chứ, chẳng lẽ là biết y thuật thật sao
Advertisement
Sau đó ông ta hỏi: “Bệnh thứ hai thì sao?”
Ngô Bình: “Bệnh thứ hai của ông thì khá nghiêm trọng. Hiện tại ông không đi tiểu được, lại rất hoảng sợ, hơn nữa mỗi khi ân ái với vợ, đều đau đớn như kim đâm không thể làm được, tôi nói đúng chứ?”
Người trung niên giật mình, vội gật đầu: “Không sai! Thần y, như vậy mà cậu cũng nhìn ra được!”
Ngô Bình cười nói: “Mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ. Tôi nói tiếp bệnh thứ ba của ông, ông bị đau nửa đầu, dạo này rất nặng, có lúc buổi tối đau không ngủ được, tôi nói đúng chứ?”
Người trung niên đã xem Ngô Bình như thần y rồi, nói: “Đúng đúng, đều đúng cả! Thần y, những bệnh này tôi đã chữa mấy năm rồi, lúc tốt lúc xấu, cậu lợi hại như vậy, có thể chữa cho tôi được không?”
Ngô Bình: “Đương nhiên. Tôi có thể nói được bệnh của ông, thì có thể chữa được. Nào, tôi đưa ông đi lấy thuốc”.
Đến hiệu thuốc, Ngô Bình phát hiện thuốc ở đây đa phần anh đều không nhận ra. Cũng có nghĩa những thuốc này chỉ tồn tại trong Sâm La Giới, bên ngoài không có.
Vẻ mặt anh vẫn như cũ, nói với người trung niên: “Ông lấy các loại thuốc này, mỗi thứ một ít cho tôi”.
Người trung niên ngây người, mỗi loại lấy một ít? Nhưng khi ông ta nhìn thấy ánh mắt Ngô Bình thì lập tức gật đầu: “Được, đều lấy một ít”.
Hiệu thuốc có hơn năm trăm loại thuốc, lấy hết toàn bộ có chút phiền phức, vì vậy, Ngô Bình bảo mấy người này đem một ít thuốc trộn vào theo từng cân.
Một tiếng đồng hồ sau, anh và người trung niên ôm theo mười mấy bao thuốc rời khỏi hiệu thuốc, đi thẳng về nhà người trung niên.
Người trung niên ở trên trấn, là phú hộ nơi này, sản nghiệp lớn hơn ca Dịch Hiểu Nguyệt một chút.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!