Mấy hôm trước, Trương Phúc Toàn nhìn thấy Đinh Hương - con gái của địa chủ. Cô gái này rất xinh đẹp, Trương Phúc Toàn vừa nhìn đã nhung nhớ ngày đêm.
Nhưng cậu ấy có thân phận thấp kém, không biết kiếm tiền, cho nên đại tiểu thư không thèm để mắt tới. Nhưng Trương Phúc Toàn không chịu bỏ cuộc, cứ đêm đến lại lén đến cửa sổ phòng của tiểu thư để nhìn trộm, kết quả vừa chọc thủng một lỗ trẻn cửa sổ thì đã bị người đi tuần đêm bắt được và đánh cho một trận.
Ăn đòn xong thì Trương Phúc Toàn chỉ còn thoi thóp, sau đó được người ta ném về nhà.
Advertisement
Mùa đông lạnh giá, Trương Phúc Toàn chỉ còn hơi tàn, cuối cùng không chịu được nữa nên đã trút hơi thở cuối cùng. Tiếc là trước khi chết, cậu ấy vẫn còn mơ đến con gái của địa chủ.
Ngô Bình có được ký ức của cậu ấy xong thì cũng thấy đau lòng và đồng cảm, như thể đây cũng chính là nỗi đau của mình.
Advertisement
Trương Phúc Toàn không biết chữ, cũng không có bạn bè, cả đời chỉ sống trong hiu quạnh. Vì thế trong ký ức của cậu ấy, Ngô Bình không tìm thấy thứ gì quý cả. Anh chỉ biết trấn này là một nơi an toàn, ra khỏi trấn thì sẽ gặp đủ các con yêu quái đáng sợ, con người không phải đối thủ của chúng.
Lúc này, Ngô Bình phát hiện trên người mình có một tră vết roi, máu thịt lẫn lộn. Nếu không chữa trị thì có thể anh cũng có kết cục như Trương Phúc Toàn là chết ở cái nơi tồi tàn này.
“Đúng là đen đủi”, anh thở dài một hơi rồi đi đôi giày rách vào rồi bước ra ngoài.
Cơ thể hiện giờ của anh rất yếu, đi bước nào là đau bước ấy, đầu váng mắt hoa, nhưng anh vẫn cắn răng bước ra ngoài rồi mở cửa.
Bên ngoài cửa, là một sân viện đổ nát, khắp nơi đầy đồ đạc, cửa lớn cũng đã hư, chỉ có nửa cánh cửa dùng được.
Ngô Bình đi vài bước đã thở hồng hộc, người cũng ướt đẫm mồ hôi, chân run lẩy bẩy.
“Tìm chút gì ăn trước đã, mệt quá rồi”. Anh nói trong lòng.
Ước chừng một phút, anh mới chậm rãi đi đến được cửa lớn, sau đó lại dừng lại nghỉ ngơi, lầm bầm nói: “Không biết Băng Hi thế nào rồi?”
Hiện tại, anh cũng không biết tung tích của Diệp Băng Hi, huống hồ bản thân mình cũng khó giữ, cho nên cũng không quan tâm đến cô ta.
Lúc này, mùi thịt bỗng từ xa bay đến, anh ngẩng đầu nhìn thì thấy phía xa có một căn nhà rộng lớn. Bức tường cao chừng bảy tám mét, vô cùng kiên cố. Cách một thời gian, còn lắp đặt một chòi gác và cung tên, dùng để phòng ngừa xâm nhập và kiểm soát tình hình trong ngoài viện.
Ngô Bình cảm thấy không khí hít thở vào phổi rất nóng, cực kỳ khó chịu, tầm nhìn hai mắt cũng mơ hồ. Hiện tại trạng thái cơ thể anh cực kỳ nguy hiểm, không thể kiên trì bao lâu được nữa.
“Nhất định phải nghĩ cách, nếu không sẽ chết mất”. Anh thở dài một tiếng, bước từng bước, khó khăn đi về phía sân viện.