Ông láo đặt quân cờ xuống rồi gật đầu nói: “Ừ, cô phổ biến cho cậu ấy biết nội dung của khoá huấn luyện đi rồi bảo cậu ấy đi cảm ngộ tượng Thánh Sư”.
Thật ra Ngô Bình vừa đến đây thì đã để mắt đến pho tượng ấy rồi. Trên pho tượng này có các khí tức Thánh Sư, Thiên Thánh mới có thể được gọi là Thánh Sư. Nhưng pho tượng này chưa đạt đến trình độ Thánh Sư thật sự, cùng lắm chỉ là Bách Thánh thôi.
Hương Nguyên Thể vội nói: “Vâng”.
Sau đó, cô ấy nói với Ngô Bình: “Thầy ngô, pho tượng này là một vị Thánh giả thời cổ đại, có tên là Chí Thành. Ông ấy có hơn trăm đệ tử, ai cũng có thành tựu rất lớn và được coi là tấm gương của van thế. Khi ông ấy giảng bài thì đến một hòn đá vô tri cũng được khai sáng”.
Advertisement
Ngô Bình: “Tôi cần làm gì?”
Hương Nguyên Thể: “Giờ anh cần cảm ngộ đạo Chí Thành”.
Advertisement
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Anh đi đến gần pho tượng thì thấy vị trí tốt nhất đã thuộc về người khác, vì thế anh đành đứng sang bên cạnh rồi quan sát pho tượng này.
Pho tườn toả ra khí tức Chí Thành, anh có thể cảm nhận được nhưng thấy nó vẫn có chút khuyết điểm, vì thế đã kết hợp chúng với cảm nhận của mình rồi giao lưu với tượng thánh.
Gần chục phút sau, khí tức của pho tượng chợt trở nên mạnh mẽ hơn, sau đó toả ra thánh quang huy hoàng.
Ông lão đang chơi cờ kinh ngạc đến mức run lên, quân cờ trong tay rơi xuống đất, ông ấy nói: “Thăng cấp ư?”
Con khỉ lông đỏ thốt ra tiếng người: “Cái gì thăng cấp?”
Ông lão nhìn chằm chằm vào tượng thánh rồi nói: “Tượng thánh thăng cấp rồi, cảnh giới trước đó của nó là Bách Thánh, nhưng bây giờ đã là Thiên Thánh rồi, chứng tỏ nó đã là một Thánh sư thật sự”.
Ngô Bình nhìn pho tượng rồi cười nói: “Tuy ông chết đã lâu, nhưng tinh thần vẫn ở nhân gian. Nay may có tôi chỉ dẫn đấy, đừng bỏ lỡ dịp tốt”.
Pho tượng cao cả trăm mét đột nhiên nứt ra, sau đó chầm chậm hành lễ với Ngô Bình.
Ngô Bình đi tới rồi giơ tay đỡ nó dậy: “Đạo Chí Thành của ông cũng có chỉ dẫn với tôi”.
Anh vừa nói xong thì pho tượng toả sáng rồi thu nhỏ lại, biến thành một người đá cao hai mét rồi tiếp tục quỳ lạy Ngô Bình.
Anh nói: “Ngươi cần thời gian để cảm nhận, kiếm chỗ nào mà bế quan đi”.
Người đá lạy anh thêm cái nữa rồi lui ra ngoài.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, một giáo viên thực tập đờ đẫn nhìn Ngô Bình rồi tức tối quát: “Anh đã thi triển yêu thuật gì mà dám vô lễ với tượng thánh thế hả?”
Ngô Bình lắc đầu: “Nếu không bị mù, chắc anh cũng biết tôi đã chỉ dẫn cho tượng đá, đây chính là đạo Chí Thành mà tôi cảm ngộ được”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!