“Đơn giản thôi, vì đường tôi đi không có hoặc có ít người đi. Ít người qua lại đây lắm nên giặc cướp cũng ít. Hơn nữa, người đi đường nhỏ này thường không có tiền”.
Sau đó, nó bổ sung thêm một câu: “Dù có cướp cũng không sao, tôi nằm ra đất giả chết, còn cậu chạy đi là xong, chúng ta hẹn gặp ở thành Ngũ Đế”.
Truy Điện chạy thêm mấy trăm dặm nữa thì tiến vào một con đường nhỏ hẻo lánh. Lúc này trời đã tối, Ngô Bình kiến nghị nên tìm chỗ nào nghỉ lại, trùng hợp thế nào cách đó không xa lại có một con phố.
Con phố này thuộc loại hình tự phát, do người dân sống quanh đây tự tạo nên.
Advertisement
Con phố này dài chừng ba dặm, có đủ kiểu nhà cửa ở đây.
Ngay khi đến đây, Ngô Bình đã bị thu hút bởi một quán rượu, mùi rượu ở đây rất đặc biệt, anh dừng ngựa rồi nói: “Truy Điện, chúng ta vào ăn chút gì rồi tìm nơi ở”.
Truy Điện: “Đi tìm chỗ ở đã rồi ăn sau”.
Advertisement
Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.
Đối diện quán rượu có một nhà trọ, anh đã đánh ngựa đến đó.
Vừa vào đến cửa, anh đã thấy có ba kẻ trông hung ác đi ra, họ thấy Ngô Bình cưỡi ngựa, trên lưng ngựa lại có nhiều túi lớn túi bé thì lập tức nổi lòng tham.
Một tên tóc vàng lạnh giọng nói: “Tên trộm to gan, dám cướp ngựa ta, chán sống rồi hả?”
Ngô Bình ngẩn ra, cướp ngựa ư? Nhưng anh chợt hiểu ra ngay, tên này đang cố vu vạ cho mình, mục đích là chiếm ngựa cùng đồ đạc của anh.
Anh đứng dạy rồi ngoái lại lườm tên đó, hỏi: “Anh có chắc đây là ngựa của mình không?”
Tên đó hừ mạnh nói: “Chắc”.
Ngô Bình: “Nếu là ngựa của anh thì chắc anh phải biết nó đang trở cái gì trên lưng đúng không?”
Tên đó cười khẩy: “Là gì thì ta không phải nói với ngươi, đồ trộm cướp, mau khoanh tay chịu trói”, nói rồi, hắn đã tiến lên tấn công Ngô Bình.
Tên đó giơ tay định bắt Ngô Bình nhưng hắn vừa thò tay ra thì đã bị Ngô Bình túm được, sau đó anh lật tay đánh ngã hắn xuống đất.
Đầu gối của anh đè vào lưng của hắn, làm hắn đau đến mức kêu oai oái rồi xin tha.
Ngô Bình: “Định doạ tôi à, anh cũng to gan đấy!”
Nói rồi, anh tăng lực lên, rắc một tiếng, hai cánh tay của tên tóc vàng đã bị bẻ gãy, hắn đau đến mức ngất xỉu.
Những tên còn lại thấy thế thì kinh hãi, một tên nói: “Ngươi có biết mình vừa đánh ai không? Chờ chết đi!”, nói rồi, cả bọn đều chạy biến mất.
Truy Điện bình tĩnh nói: “Ở cái nơi tồi tàn này thì bói đâu ra cao thủ, chúng ta cứ lấy phòng đi đã rồi xử lý bọn này sau”.
Ngô Bình cười nói: “Truy Điện, ngươi có vẻ ghét bọn họ quá nhỉ”.
Truy Điện thở dài: “Chủ nhân trước của tôi đã bị họ đánh chết ở đây, mà cũng tại tôi cơ, tôi đã cho chủ nhân ít tiền nên bọn đó mới nổi dã tâm”.
Ngô Bình: “Đánh chết cơ à?”