Hoàng Văn Xương gật đầu, nói: "Một thời gian trước có một tên nhà quê đến tìm bố, đưa đến một bức thư nói rằng con cháu nhà họ Hoàng chúng ta ở thôn họ, bảo bố đưa người đó năm trăm tiền vàng để tiêu".
Hoàng Nguyên Tinh: "Nhìn đã biết là lừa đảo, bố vẫn đưa à?"
Hoàng Văn Xương cười nói: "Bố không từ chối mà hỏi kỹ người nọ. Sau khi hỏi thì bố đoán người viết thư rất có khả năng chính là đời đầu tiên đến thế giới này! Con cũng biết mà, những tu sĩ đời đầu này đều là những cường giả cấc bậc thiên kiêu của các thời không. Thiên phú và khả năng lĩnh ngộ của họ hơn xa chúng ta".
Advertisement
"Thế nên?"
"Thế nên bố đã đưa linh thuật của nhà họ Hoàng chúng ta cho cậu ta tu luyện!", Hoàng Văn Xương nói: "Nguyên Tinh, không phải con cũng tu luyện thuật Đoạt Linh rồi sao? Sau khi cậu ta luyện xong thuật Truy Hồn thủ thì con hoàn toàn có thể cướp linh thuật của cậu ta!"
Advertisement
Hoàng Nguyên Tinh nhắm mắt: "Nhưng bố liệu có nghĩ đến, một người đời đầu còn học được linh thuật thì chúng ta đâu thể đánh lại!"
Hoàng Văn Xương bật cười: "Giờ cậu ta có ấn tượng tốt với bố. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần dùng một số thuốc là có thể khiến cậu ta ngất đi".
Hoàng Nguyên Tinh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn không kìm nổi, hắn hỏi: "Bố có chắc người đó tin tưởng bố không?"
Hoàng Văn Xương: "Chắc mà, dù sao trước đó bố cũng giúp cậu ta. Nguyên Tinh, chỉ cần con có linh thuật cấp bảy là có thể báo thù tên khốn kiếp nhà họ Hải!"
Hoàng Nguyên Tinh trầm mặc chốc lát, nói: "Chuyện này chúng ta nhất định phải cẩn thận, nếu không nhà họ Hoàng chúng ta có thể bị diệt!"
Hoàng Văn Xương nói: "Nguyên Tinh, đừng lo lắng, chuyện này tuyệt đối an toàn!"
Ở bên khác, Ngô Bình nhanh chóng luyện thành linh thuật cấp bảy Truy Hồn thủ. Còn hai linh thuật khác thì anh không có hứng thú tu luyện, cấp bậc quá thấp.
Lúc này tay phải anh vồ một cái, linh niệm chấn động, trong hư không xuất hiện một bàn tay năng lượng cực lớn, nó chộp lấy một cây đại thụ trên mặt đất. Ngay khi không khí ngưng tụ, bàn tay to đã nắm lấy một bóng cây. Cây đại thụ mặc dù không có linh hồn nhưng lại có linh tính, Truy Hồn thủ có thể cướp đi của nó một ít linh tính.
Truy Điện mở to mắt và thốt lên: "Thật tuyệt vời! Cậu thậm chí còn có thể lấy đi linh hồn của một cái cây!"
Ngô Bình nói: "Đây không phải linh hồn của cây mà là linh khí nó tích lũy mấy trăm năm", Nói xong, anh trả lại bóng cho cây.
Cây đại thụ vừa rồi mất đi linh tính, lập tức trở nên xám xịt. Bây giờ nó lấy lại được linh tính, lập tức tràn đầy sức sống.
Truy Điện: "Đây là một linh thuật cấp bảy, cậu đã học được nó ngay lập tức, xem ra cậu nên tu luyện một linh thuật cao cấp hơn".
Ngô Bình cũng có ý định này, anh hỏi: "Tôi có thể tìm thấy linh thuật cấp cao hơn ở đâu?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!