Bọn họ nghe thấy Ngô Bình nói vậy đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
Anh thầm nhủ thôi xong, lẽ nào người ở thế giới này không thích đọc sách?
Quả nhiên, có người nói: “Cha cậu thật thú vị, đọc sách là không có tiền đồ nhất vậy mà ông ta lại bảo cậu đọc sách”.
Ngô Bình: “Tôi không biết chữ nên cha muốn ta đọc sách nhiều chút để biết chữ”.
Advertisement
Chúng nhân nói: “Vậy thì có gì, chúng tôi cũng không biết chữ. Trong cả thôn, chỉ có tộc trưởng biết mấy chữ”.
Ngô Bình nghĩ bụng: Hóa ra cũng không biết chữ, vậy dễ làm rồi.
Vì thế, anh nhìn về phía ông lão: “Nói vậy, vị này chắc chính là tộc trưởng rồi?”
Advertisement
Ông lão gật đầu: “Tôi là tộc trưởng của thôn”.
Ngô Bình cười hỏi: “Tộc trưởng, ông biết bao nhiêu chữ? Có nhiều bằng tôi không?”
Thực ra, biết được mấy con chữ là điều ông lão kiêu ngạo nhất, cũng là lý do ông ta vẫn luôn đảm nhận chức tộc trưởng trong thôn, nghe vậy bèn nói: “Cũng không nhiều, chắc hơn mười chữ, có thể viết một bức thư đơn giản”.
Ngô Bình giơ ngón tay cái lên: “Tộc trưởng đúng là thông minh, tôi chỉ biết hơn năm mươi chữ. Lát nữa viết thư, tôi phải học hỏi ông rồi”.
Tộc trưởng gật đầu: “Không thành vấn đề, cậu biết năm mươi chữ, tôi biết hơn trăm chữ, gộp lại cũng không ít. Chúng ta có thể bàn bạc với nhau để biết”.
Mọi người bàn bạc một hồi rồi nhốt Ngô Bình vào một căn phòng, bên trong có mấy quyển sách cũ rách, một quyển là địa chí, mấy quyển còn lại đều là mấy cuốn sách linh tinh. Có điều, trong đó lại có một tấm bản đồ khu vực lân cận, khiến Ngô Bình như nhặt được vàng.
Tất cả mọi người rời khỏi, anh mở bản đồ ra xem thì phát hiện tuy những con chữ đó có sự khác biệt với thế giới của mình nhưng vẫn có thể nhận ra, nhìn mấy lần cũng thích ứng với những con chữ khác thường ấy.
Trên bản đồ chỉ rõ cách nơi này trăm dặm có một ngôi trấn nhỏ, vượt qua một ngọn núi là đến. Cách trấn nhỏ ba trăm chín mươi dặm về phía đông có một ngôi thành nhỏ tên Chương Thành. Từ nơi này mà muốn đến Chương Thành thì phải đi hơn năm trăm dặm, nếu đi bộ thì những thôn dân kia cũng phải mất mười ngày nửa tháng.
Xem xong bản đồ, anh lại nghiên cứu địa chí và mấy quyển sách linh tinh kia. Chẳng mấy chốc, anh đã học được chữ viết của nơi này.
Đến trưa, Ngô Bình đẩy cửa ra, một người chuyên trông chừng anh ngồi xổm ở cửa hỏi: “Cậu nghĩ xong rồi à?”
Ngô Bình nói: “Tôi đã viết xong thư rồi”. Anh nói xong bèn đưa một bức thư chỉ có mấy chục chữ nhưng lại vẽ lung tung rất nhiều đưa cho người kia.
Người nọ vội vàng cầm đi đưa cho tộc trưởng xem, ông ta có thể nhận ra vài con chữ rồi dựa vào kinh nghiệm suy đoán Ngô Bình đúng là đang bảo người nhà gửi tiền cho mình bèn gật đầu bảo: “Giết con dê, hầm hai con gà đãi cậu trai kia”.
Tộc trưởng biết, sau này Ngô Bình sẽ là cây rụng tiền của họ nên chỉ có hầu hạ cậu ta sướng mới có thể không ngừng tống tiền người nhà cậu ta.
Ngô Bình vừa đến thế giới này, trong bung rỗng tuếch nên đã sớm đói. Khi đồ ăn được bưng lên, anh bèn cầm một cái đùi dê lên gặm. Nó chỉ dùng tương ướp, mùi vị lại khá ngon. Ăn xong đùi dê, anh lại ăn hết nguyên con gà và một đống thịt khô.
Tộc trưởng già cười khà khà nhìn anh ăn no, sau đó hỏi: “Nhóc con, bức thư kia, cậu muốn đưa đến đâu?”
Ngô Bình đã sớm xem xong bản đồ nên nói: “Đưa đến Chương Thành, các người biết chỗ đó không?”
Tộc trưởng già và mấy người còn lại liếc nhau, đều thấy được nét cười trong mắt đối phương.
Tộc trưởng nói: “Đương nhiên là chúng ta biết Chương Thành, là tòa thành cách nơi này gần nhất. Nhà cậu là gia đình giàu có trong Chương Thành đúng không?”
Trên cuốn địa chí có ghi bốn họ Hạ, Hoàng, Ngô, Liễu trong Chương Thành là những gia tộc có quyền thế nhất. Trong đó, họ Hoàng am hiểu buôn bán.
Anh nói: “Tôi họ Hoàng, các người đến Chương Thành tùy tiện tìm một người hỏi thăm nhà ông cả Hoàng là người ta sẽ đưa các người đến nhà tôi”.