Ngô Bình cố tình bay chậm để vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh ở đây. Anh bay được một đoạn thì chợt đáp xuống đất, đây là một ngọn núi nhỏ, trên cây ở đây có đầy quả dại.
Ngô Bình hái một quả ăn thử thì thấy không ngon, nhưng dược lực lại rất mạnh.
Anh cười nói: “Đây là quả quê, ăn ngon lắm”, nói rồi, anh cũng hái cho Kim Song Nhi một quả, sau đó hái tiếp cất đi để mang về nhà ăn.
Khi họ chuẩn bị đi tiếp thì cô gái của nhóm kia chợt lấy bản đồ ra nói: “Chân Hoàng, phía trước là địa bàn của Kỳ lân vương, chúng ta nên đi đường vòng”.
Advertisement
Ngô Bình: “Kỳ lân vương thì ghê lắm à?”
Cô gái: “Nghe nói nó là cường giả kỷ nguyên, nếu có người đi vào địa bàn của nó thì sẽ bị giết ngay”.
Advertisement
Ngô Bình cười khẩy: “Để tôi xem nó mặt ngang mũi dọc thế nào”.
Bốn người kia đầy vẻ lo lắng, thật sự không muốn tham gia vụ này vì quá nguy hiểm. Nhưng nhớ tới sức mạnh ban nãy của Ngô Bình, người đàn ông cắn răng nói: “Chúng tôi đi cùng Chân Hoàng”.
Ngô Bình cười nói: “Không sợ à?”
Cô gái chớp mắt: “Có Chân Hoàng rồi thì chúng tôi không sợ”.
Ngô Bình cười phá lên rồi cất bước đi thẳng.
Họ đi được một đoạn thì anh thấy không khí ở đây có một mùi đặc biệt, đây chính là mùi mà Kỳ lân vương phóng ra, nó có tác dụng mê hoặc con mồi. Các sinh linh khác mà ngửi thấy thì sẽ lập tức bỏ chạy hoặc ngoan ngoãn đi đến cạnh Kỳ lân vương để nó ăn thịt.
Ngô Bình cho những người khác uống một viên đan dược có tác dụng tránh mê hoặc rồi đi tiếp.
Mùi hương ngày càng nồng, họ đi thêm hơn trăm dặm thì Ngô Bình dừng lại rồi nhìn lên trước.
Một con dã thú xuất hiện, nó trông không giống kỳ lân bình thường, đầu giống con bò, người như con hổ, vó giống ngựa, toàn thân có màu lam xám, cái đuôi rực lửa, đỉnh đầu mọc sừng rồng.
Đây chính là Kỳ lân vương, vai nó chỉ cao nửa mét, người dài hơn mét, nhìn như con chó to.
Gầm!
Nó gầm lên giận dữ như lời cảnh báo.
Ngô Bình ngẩn ra rồi bật cười nói: “Ra là kỳ lân con, bố mẹ mày đâu?”
Kim Song Nhi như nhớ ra điều gì đó nên vội nói: “Huyền Bình, em nghe bố kể về Kỳ lân vương rồi, hình như nó đã chuyển thế”.
Ngô Bình: “Chuyển thế ư?”