Ngô Bình trợn tròn mắt: “Sư tổ cũng phải khai báo ạ?”
Lão tổ Huyền Đô: “Có gì đâu mà ngạc nhiên thế, nhưng nếu gặp tình huống nguy hiểm đến tính mạng thì các cao thủ ở đó cũng phải nhờ chúng ta đến chi viện”.
Ngô Bình: “Lẽ nào chuyện người định nói với con có liên quan đến Thượng Thanh?”
Lão tổ Huyền Đô gật đầu: “Đúng thế, cứ một trăm năm chúng ta đều cử một người đến đại thế giới Thượng Thanh một lần để tham gia đại hội Thượng Thanh”.
Advertisement
“Đại hội này được tổ chức một trăm năm một lần, mỗi lần chỉ chọn ra 60 người dự thi. Chúng ta chỉ có một suất thôi”.
Ngô Bình: “Mình chỉ có một suất thôi ạ?”
Lão tổ Huyền Đô: “Con đừng bực, thật ra đệ tử của Thượng Thanh xuất sắc hơn của chúng ta rất nhiều, hơn nữa họ cũng không chịu ảnh hưởng của Khuyên Giới”.
Advertisement
Ngô Bình: “Con phải làm gì ở đại hội này ạ?”
Lão tổ Huyền Đô: “Đại hội này sẽ xếp thứ hạng cho các thiên kiêu, sau khi vượt qua các bài kiểm tra, 10 thiên kiêu mạnh nhất sẽ được đi trên con đường Chân Thánh. Con đường này có đủ các kho báu mà người trước để lại, chỉ cần con đủ may mắn, thực lực mạnh thì chắc chắn sẽ có thu hoạch”.
Phiêu Miểu tiên tử: “Nhưng muốn lọt vào tốp mười của đại hội thì khó lắm, đương nhiên chúng ta đều tin tưởng con vì con rất mạnh”.
Lão tổ Huyền Đô: “Con còn nhớ Trương Ngọc Hoàng không?”
Ngô Bình: “Có ạ, hắn cũng tham gia ạ?”
“Ừ, mục đích của hắn là đến con đường Chân Thánh và đi đến cuối để lấy được khó báu quý nhất”, lão tổ Huyền Đô nói tiếp: “Nghe đâu, kho báu cuối cùng này có thể giúp người ta trở thành Chân Hoàng, Thánh Hoàng. Hơn nữa, một khi lấy được nó thì sẽ trở thành giới chủ của đại thế giới Thượng Thanh”.
Ngô Bình: “Giới chủ!”
Lão tổ Huyền Đô: “Ừ, giới chủ là người có quyền lực nhất ở đại thế giới Thượng Thanh”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Sao Trương Ngọc Hoàng cũng giành được một suất vậy ạ?”
Phiêu Miểu tiên tử: “Thật ra có hai người có thực lực trên hắn, họ là Trương Ưng Thiên và Thần Phá Tiêu”.
Ngô Bình thấy trùng hợp nên nói: “Con biết Trương Ưng Thiên, nhưng Thần Phá Tiêu là ai ạ?”
Phiêu Miểu tiên tử: “Thần Phá Tiêu là một thiên tài đỉnh cấp khác của Khuyển Giới, thậm chí người này còn nổi tiếng hơn cả con ở Khuyên Giới này đấy”.
Ngô Bình: “Nổi tiếng thì có ích gì, đánh nhau phải thắng thì mới là giỏi”.
Phiêu Miểu tiên tử bật cười nói: “Là ta nghĩ nhiều, thực lực của con chẳng thua gì sư tôn, thì sao phải sợ họ nhỉ?”
Ngô Bình hỏi: “Sư tổ, khi nào thì mình đến đó ạ?”
Lão tổ Huyền Đô: “Còn chưa đến ba tháng nữa. Trong thời gian này, con hãy cô gắng tu luyện để năng cao thực lực, tốt nhất hãy thành Thánh Vương hay Chân Vương”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!