Ngô Bình lấy ra một quả đào đưa cho cô bé, cười bảo: “Thử đi, đây là quả mọc trên cây đào đầu tiên từ thuở khai thiên lập địa đấy”.
Hoả Hoàng Nhi cắn một miếng, mùi thơm ngập tràn, bèn cười đáp: “Đúng là rất ngon. Bố ơi, đột nhiên bố đến giúp con đột phá, có phải đã xảy ra chuyện gì không ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Một thời gian nữa, có thể bố sẽ phải trải qua kiếp Đại Thánh. Kiếp Đại Thánh này sẽ như thế nào, phải trải qua bao lâu, bố không thể đoán trước. Thế nên bố phải sắp xếp mọi thứ trước khi nó đến. Hoàng Nhi à, con có tu vi cao nhất, năng lực mạnh nhất, khi bố vắng mặt, cần con duy trì đại cục”.
Hoả Hoàng Nhi gật mạnh: “Bố cứ yên tâm ạ, có Hoàng Nhi ở đây, không ai có thể ức hiếp chúng ta!”
Advertisement
Ngô Bình nói: “Bố tin tưởng thực lực của con. Nhưng dù sao con cũng còn nhỏ, không biết được sự phức tạp của lòng người. Vậy nên bố sẽ đặt ra quy tắc cho con”.
Hoả Hoàng Nhi hỏi: “Quy tắc gì ạ?”
Advertisement
Ngô Bình bảo: “Khi bố vắng mặt, bất luận là ai nói gì, con chỉ được nghe lời của dì Đường thôi, không được nghe lời của bất kỳ ai khác”.
Hoả Hoàng Nhi đáp: “Ngay cả lời của ông nội cũng sẽ không nghe”.
Ngô Bình nói: “Đúng vậy. Khi bố không có mặt, ý của dì Đường chính là ý của bố”.
Hoả Hoàng Nhi ra sức gật đầu: “Con nhớ rồi ạ”.
Ngô Bình nói tiếp: “Quy tắc thứ hai, nếu gặp nguy hiểm mà nhân lực không thể đối chọi, con phải đưa người nhà chạy trốn đến một nơi an toàn. Còn những người khác, có thể dẫn bao nhiêu người theo thì dẫn bấy nhiêu”.
Hoả Hoàng Nhi đáp: “Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, con sẽ làm như vậy ạ”.
Ngô Bình nói: “Quy tắc cuối cùng, nếu con gặp phải một sự tồn tại lớn mạnh và không thể đối địch, hãy cầm chiếc lá liễu này đến Thần Nông Cốc nhờ Liễu thần giúp đỡ”.
Hoả Hoàng Nhi cầm lấy lá liễu, cảm nhận được sức mạnh vĩ đại vượt qua cả kỷ nguyên ẩn chứa bên trong, kinh ngạc thốt lên: “Kẻ mạnh kỷ nguyên!”
Ngô Bình bảo: “Đúng thế. Năng lực của Liễu thần rất mạnh. Hãy đi tìm Liễu thần. Nể mặt bố, Liễu thần nhất định sẽ giúp con”.
Hoả Hoàng Nhi gật đầu lia lịa: “Bố, con cũng sẽ cố gắng tu luyện, cố gắng không nhờ vả người khác”.
Ngô Bình cười đáp: “Giỏi lắm. Hoàng Nhi, đưa bố đi xem các thiên tài trong Côn Luân Kiếm Cung của chúng ta đi”.
Sau đó Ngô Bình đến đạo trường, đích thân giảng dạy kiếm đạo kiếm lý cho mọi người và giải đáp những vấn đề trong tu hành của họ.
Những ngày qua, Côn Luân Kiếm Cung đã thu nạp rất nhiều đệ tử thiên tài từ khắp các nơi, có một số đệ tử thăng tiến cực nhanh. Nếu không nhờ Hoả Hoàng Nhi trấn áp, đám thiên kiêu này đã làm loạn từ lâu rồi. Nhưng dù vậy, vẫn chẳng ai chịu phục ai cả.
Sau khi biết được đại khái về tư chất và tính cách của những người này, Ngô Bình bắt đầu luyện chế đan dược, chuẩn bị nâng cao tư chất cho họ.
Anh có hoá thân, luyện chế đan dược bình thường cực kỳ nhanh. Chỉ cần có đủ dược liệu, anh sẽ nhanh chóng luyện chế ra được một lượng lớn đan dược. Đồng thời, anh cũng đích thân luyện chế ít dược liệu quý hiếm để bồi dưỡng một số thiên kiêu trong đó.
Nhị sư tỷ Lam Hâm vẫn luôn ở đây giúp đỡ anh. Với sự quản lý của cô ấy, Côn Luân Kiếm Cung thay đổi từng ngày và thăng cấp rất nhanh. Tính ra, trình độ và năng lực tổng thể của Côn Luân Kiếm Cung hiện nay đã vượt qua cả Thái Thanh Kiếm Tông rồi.
Hôm nay, Ngô Bình mời Lam Hâm đến sảnh sau, khoản đãi cô ấy bằng quả hạnh và đan dược, cười nói: “Những ngày qua thật sự vất vả cho chị rồi”.
Lam Hâm cười đáp: “Không vất vả. Ở đây, chị rất có cảm giác thành tựu. Những đệ tử này vô cùng ưu tú”.