Vì vậy ở Đế Đô không thể xem thường bất kỳ hộ gia đình nào, có thể phía sau cổng tre lại là một Tông môn.
Bên trong Đế Đô, trên đường lớn gặp bất kỳ một người nào đó, tu vi cũng sẽ không quá yếu, Chân Tiên, Thần Tiên, nhìn thấy khắp nơi. Hơn nữa, còn có rất nhiều tu sĩ đến từ Khuyên giới khác, nhân tài ẩn dật, cao thủ nhiều như mây.
Ngô Bình vừa liếc mắt đã nhìn thấy một tòa lầu các lơ lửng giữa không trung, thương nhân đang buôn bán pháp khí. Làm như này, cửa hàng lơ lửng trên không vô cùng bắt mắt, như giá cả cũng rất cao, không phải là nơi mà thương nhân bình thường có thể mua được.
Advertisement
Trước đây Liễu Chí Mưu từng đến Đế Đô rất nhiều lần, cũng biết khá nhiều, ông ấy nói: “Thưa cậu, cửa hàng lơ lửng trên không như này, giá cả đều rất cao, tiền thuê một tỷ đạo tệ trở lên”.
Ngô Bình hỏi: “Có thể mua không?”
Advertisement
Liễu Chí Mưu: “Bình thường không bán, đa số là cho thuê”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy lên nói chuyện với ông chủ”.
Ông chủ ngồi ở đó với vẻ phóng khoáng, mỗi bên trái phải đều có người đẹp hầu hạ, ông ta liếc nhìn Ngô Bình một cái rồi nhẹ nhàng nói: “Tiền thuê một năm là một tỷ rưỡi, mỗi lần đóng ba năm”.
Ngô Bình ngẩn cả người, một năm một tỷ rưỡi, còn phải nộp ba năm một, đây có khác gì cướp đâu! Nhưng anh cũng hiểu vì sao cửa hàng này cứ mãi chẳng có ai thuê, bốn tỷ rưỡi cũng không phải là số tiền mà ai cũng có thể gánh được.
Phải biết rằng, đạo tệ là bùa chú mà tu sĩ cấp Đạo Quân tạo ra. Lấy một Đạo Quân bình thường làm ví dụ, cho dù tạo đạo tệ liên tục không ngừng nghỉ thì một năm tạo ra được nhiều nhất một trăm triệu đạo tệ. Bốn tỷ rưỡi đạo tệ, tương đương với giá trị mà một Đạo Quân tạo ra trong bốn mươi lăm năm làm việc không kể ngày đêm không ăn không uống không ngủ nghỉ.
Ngô Bình mỉm cười: “Sau ba năm thì sao?”
Ông chủ cười ha hả: “Sau ba năm, xem giá cả thị trường. Có thể tăng giá, nhưng sẽ không hạ giá”.
Ngô Bình: “Thế này đi, một năm một tỷ rưỡi, tôi thuê năm năm, bảy tỷ rưỡi đạo tệ thanh toán một lần”.
Ông chủ có chút bất ngờ, ông ta gật gật đầu rồi nói: “Được, vậy chúng ta ký thỏa thuận đi”.
Ông ta lấy ra một tờ giấy, Ngô Bình xem không thấy có vấn đề gì liền in dấu vân tay và ký tên lên đó. Ông chủ cũng ký tên như vậy, đồng thời, Ngô Bình cũng thanh toán luôn bảy tỷ rưỡi đạo tệ cho ông ta.
Thuê xong cửa hàng, Ngô Bình và Liễu Chí Mưu, Chỉ U bắt tay vào việc sửa lại cửa hàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!